Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 427: Đàm Phán Với Mạnh Bà 1





Thời Vũ Tình âm thầm chọc vào eo Hứa Ứng, nhỏ giọng hỏi thăm: “A Ứng sư thúc, bà lão bán trà mà ngươi muốn ta liên thủ để đối phó, chính là Mạnh Bà?”Hứa Ứng ra vẻ nghiêm túc đáng tin cậy, hạ thấp giọng nói: “Không phải.
Ngươi đừng chọc vào eo ta.”Thời Vũ Tình nói: “Ngươi còn định cưỡng ép, sợ đánh không lại bà ta nên muốn ta giúp ngươi...”“Ta nói không phải rồi mà.
Ngươi đừng đoán mò, ta có nói thế đâu!” Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.Mạnh Bà nâng cặp mắt già nua lờ đờ lên, quan sát y vài lần rồi nhếch miệng cười nói: “Đến đây uống trà, lấy trà, đi ngang qua; còn có kẻ muốn giết lão thân đang treo dưới cầu nữa.

Lão thân gặp những người này nhiều rồi, nhưng hiếm có ai đến đây hỏi chuyện.
Lão thân chỉ bán trà ở đầu cầu, có thể làm được gì cho công tử kia chứ? Công tử uống trà đi.”Bà lão đẩy bát trà tới trước mặt Hứa Ứng, rót nước trà ngon vào.Thời Vũ Tình lập tức căng thẳng hẳn lên, ngón tay chọc vào eo Hứa Ứng như mưa, hạ thấp giọng nói: “Đừng uống, uống vào là toi đấy...!Toi rồi!”Hứa Ứng cầm bát trà lên uống một hơi cạn sạch.Thời Vũ Tình lộ vẻ tuyệt vọng, dậm chân nói: “Sao ngươi lại uống? Lần này toi thật rồi!’Hứa Ứng buông bát trà xuống nói: “Hơi nhạt một chút.
Chưởng môn, đừng chọc eo, đau.”Thời Vũ Tình trợn trừng hai mắt, khóe mắt Mạnh Bà giật giật, cười nói: “Ngươi uống xong trà thì đi xuống được rồi.”“Ta có chuyện muốn mời bà bà hỗ trợ.” Hứa Ứng tiếp tục mỉm cười nói.Mạnh Bà giương mắt dò xét y, lại rót một bát trà, hờ hững nói: “Chuyện gì? Công tử uống trà.”Hứa Ứng nâng ấm trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, buông bát trà xuống nói: “Ta muốn thỉnh giáo bà bà về thân thế của mình.
Xin hỏi bà bà có biết khu đất Hứa gia không?”Khóe mắt Mạnh Bà run rẩy, lại rót một bán trà, cười ha hả nói: “ Cứ thử chén trà này xem.”Hứa Ứng bưng lên uống.Mạnh Bà run tay nói: “Công tử chờ chút.”Bà lão lấy bọc trà ra khỏi ấm, ném xuống Nại Hà, kêu lên: “Lợi cho ngươi rồi.”Trong Nại Hà đột nhiên sóng nước dâng lên, có hắc long chui ra từ dưới nước, hình thể cực kỳ to lớn, uốn lượn như dãy núi chập trùng, há miệng nuốt chửng cái bọc trà rồi chui thẳng vào lòng sông, biến mất không còn tăm hơi.Quả chuông và Ngoan Thất bị treo dưới cầu, Ngoan Thất run lẩy bẩy, quả chuông thấy cọng tiên thảo màu tím cũng run lẩy bẩy, trong lòng thầm giật mình: “Ta còn tưởng nó cũng là người cứng rắn như Kim gia, không ngờ nó cũng là người rộng rãi thoát tục như ta và Thất gia.”Nó lập tức có cảm giác anh hùng gặp anh hùng, không còn căm thù tiên thảo màu tím như trước: “Cỏ mộ phần đánh Thiền Thiền lão tổ, đánh Kim gia, đánh Thất gia, đánh A Ứng, chỉ duy nhất không đánh ta.
Có thể thấy anh hùng kính anh hùng, nó cũng cảm nhận được sự bất phàm của ta.”Mạnh Bà lấy một bọc trà mới ra để vào ấm, bàn tay đặt dưới ấm trà, một luồng U Minh quỷ hỏa bập bùng trong lòng bàn tay, phát ra hàn khí âm uy, chẫm rãi đun trà.Hứa Ứng lẳng lặng chờ đợi.Thời Vũ Tình bất an nhìn sau lưng, chỉ thấy quỷ hồn trên cầu Nại Hà càng lúc càng nhiều.Đây mới là quỷ hồn trên cầu Nại Hà của thế giới Nguyên Thú, nếu đưa mắt nhìn khắp Chư Thiên Vạn Giới, tên vô số cầu Nại Hà đều có quỷ hồn xuất hiện chờ đợi.Đám quỷ hồn này càng để lâu càng nhiều, xếp hàng càng ngày càng dài, dần dà không nhìn thấy điểm cuối.Số lượng quỷ hồn tăng thêm, cầu Nại Hà cũng tự động dài ra, tự động rộng ra.Mạnh Bà cô đặc nước trà trong ấm tới mức chỉ còn lại một bát, chén trà còn tỏa ánh sáng xanh mơn mởn, nước trà sền sệt, tỏa ra một mùi hương khó tả.Thời Vũ Tình chỉ ngửi một tiếng thôi là bịch một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi.Một loạt quỷ hồn trên cầu dồn dập mê man, ai nấy ký ức tiêu tán, bồng bềnh lướt đi.“Công tử uống trà!” Mạnh Bà đặt ấm trà xuống, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng nói.Hứa Ứng cần bát trà lên, tay run run, đột nhiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.Nước trà vào trong bụng, Hứa Ứng đột nhiên cảm thấy trước mắt mơ hồ, đầu óc mê muội, trời đất quay cuồng, bịch một tiếng ngã quỵ xuống.Mạnh Bà thở phào một tiếng, cười khà khà nói: “Ngươi đã uống trà của lão thân vô số lần, có lẽ có có chút sức đề kháng.

Nhưng lão thân đổi bọc trà mới thì ngươi không chịu được.
Bọc trà của lão thân, một bọc phải hầu hạ một tỷ sáu cô hồn, ngươi uống một hơi cạn sạch, có thể ngoan ngoãn nhận lấy cuộc sống mới được rồi.”Bà lão hừ một tiếng, sắc mặt có vẻ hung ác: “Mấy tên nhãi nhép Phù Nghị với Bắc Thần Tử lại gây thêm chuyện cho ta, không ngờ hắn lại tìm ra nơi này.”Bà lão đang định mở hàng tiếp thì đột nhiên thấy cái chân của Hứa Ứng giật giật.Mạnh Bà thầm kinh hãi, chỉ thấy Hứa Ứng chậm rãi bò dậy, tay phải day huyệt Thái Dương, ánh mắt mê man.Ánh mắt Mạnh Bà cũng mê man, ngơ ngác nhìn y, trong lòng thầm hô không ổn: “Chẳng lẽ trà của ta mất hiệu lực? Hay là ta nếm thử?’Bà lão vội vàng xua tan suy nghĩ nguy hiểm này, tuy nói là mình pha trà, nhưng vạn nhất bản thân mình cũng không chịu nổi, uống xong một bát là quên sạch mọi thứ, thế chẳng phải hỏng bét à?Hứa Ứng lay mạnh cái đầu, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần.
Y khen Mạnh Bà: “Trà mạnh thật, choáng cả đầu.
Mạnh Bà, bây giờ có thể trả lời câu hỏi của tại hạ được chưa?”Mạnh Bà sắc mặt âm trầm bất định, đột nhiên cười khà khà nói: “Lão thân đáp ứng ngươi uống trà là trả lời câu hỏi của ngươi lúc nào? Trà này ngươi thích uống thì uống, không thích uống thì đi, lão thân không ngăn cản ngươi.

Con chim này, quả chuông kia, cả rắn với cỏ nữa, ngươi mang hết đi!”Kim Bất Di nổi giận, ưỡn ngược người từ dưới cầu lên: “Mụ già chết tiệt kia, dám lừa thiếu gia nhà ta à? Có tin ta chém chết ngươi không?”Quả chuông và Ngoan Thất vội vàng khuyên nhủ: “Kim gia, đừng vậy mà! Đừng vậy mà!”“Để lại đường sống cho A Ứng, đừng vậy mà!”Hứa Ứng sắc mặt lạnh lùng nhìn Mạnh Bà: “Mạnh Bà là tiền bối, chắc từng gặp ta trong quá khứ, ngươi cũng nên biết, ta sẽ không bị nhốt vĩnh viễn.”Bàn tay Mạnh Bà run rẩy, sắc mặt âm trầm bất định.Hứa Ứng tiếp tục nói: “Vừa rồi ngươi đã nói là ta uống Mạnh Bà thang vô số lần,tương lai khi ta khôi phục ký ức, Mạnh Bà không lo lắng ư?”Mạnh Bà biến sắc, cười khanh khách nói: “Ta lo lắng chuyện gì? Lão thân chỉ làm theo mệnh lệnh, phối hợp với người giám sát ngươi, lão thân chưa bao giờ ép công tử uống trà.”Hứa Ứng nói: “Những chuyện này Mạnh Bà có thể giải thích với ta trong tương lai.”Mạnh Bà lại biến sắc, cười lạnh nói: “Hứa Ứng, năm xưa tuy ngươi rất mạnh nhưng ta với ngươi chưa từng giao chiến, không biết ai cao ai thấp.
Làm sao ngươi biết được mình có mạnh hơn ta không?”Sau lưng bà lão đột nhiên hiện ra bóng tối vô tận, bao phủ thời không đại thiên, che khuất Chư Thiên Vạn Giới, thân thể to lớn không gì sánh nổi, dưới tấm áo bào là con sông chảy siết, đổ từ ngàn vạn thế giới tới, mang theo vô số cô hồn dã quỷ!“Ngươi xem đạo tượng của ta, có phải sợ ngươi hay không?” Bà lão điềm nhiên nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.