Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 422: Dùng Võ Hóa Đạo 1





Hai luồng sáng như ánh tuyết bay tới, Kim Bất Di vung song đao, tập trung toàn bộ Thuần Dương chân hỏa ầm ầm chém xuống, đánh thẳng vào chóp mũi của Mạnh Bà.“Keng!”Bên cạnh Mạnh Bà, một chén trà bay lên, Kim Bất Di chỉ thấy trời đất quay cuồng, rơi vào trong chén.Con Kim Ô cao tuổi này cười lạnh nói: “Ta theo chủ nhân tung hoành vũ trụ hồng hoang, bay lượn trên bầu trời sao, khi vỗ cánh là có thể xuyên qua từng vầng thái dương, chỉ bằng ngươi mà đòi thu ta? Nằm mơ!”Nó vỗ cánh, hóa thành một vệt sáng như tuyết, xé gió bay đi.SAu vài cái vỗ cánh, Kim Ô đã bay ra khỏi cõi âm, bay lên bầu trời, bay về phía thái dương, lướt qua giữa những vì sao.Từng ngôi sao to lớn không gì sánh nổi bay vun vút qua người nó.
Kim Bất Di thấy vậy thầm đắc ý: “Bảo đao của ta còn chưa già, không mất...!Ơ, sao ta lại ở đây?”Tốc độ của nó chậm dần, đang định dừng lại suy nghĩ vì sao mình lại chạy tới nơi này thì thấy sau lưng hiện lên một cái vòng bạc cực kỳ khổng lồ, kéo cả nó cả không gian vô tận vào bên trong!Vòng bạc nuốt trọn Kim Ô, phun mặt trời mặt trăng và ngôi sao vừa nuốt vào ra, không gian khôi phục như lúc đầu.Còn cái vòng bạc thì từ từ thu nhỏ, hóa thành một chén trà.
Cái chén nhẹ nhàng hạ xuống, rơi vào tay Mạnh Bà.“Lâu lắm rồi lão thân không động thủ, thiếu chút nữa để ngươi chạy mất.”Mạnh Bà đổ ngược chén trà, chỉ thấy con rắn, tiên thảo, quả chuông và Kim Ô đều bị trói chặt lại, treo dưới cầu Nại Hà.Kim Bất Di bị treo đầu dưới chân trên, hai thanh thần đao bó vào trong lòng, không dám bỏ xuống, chỉ e bị Nại Hà cuốn đi.

Nếu bị cuốn đi, khó mà biết có triệu hồi được không.Ngoan Thất, quả chuông và tiên thảo màu tím đều buông xuôi.
Ngoan Thất nói: “Ta đã nói là phải chờ A Ứng mà? Cỏ mộ phần lại ko kiên quyết không chịu, cứ cố khống chế ta xông lên.”Tiên thảo màu tím lá cây ủ rũ, muốn giãy dụa nhưng lại bị sợi dây thừng bạc trói chặt hơn.Quả chuông nói: “Chư vị đừng lo lắng, chẳng bao lâu nữa A Ứng sẽ tới đây.
Kim gia, người ngươi to, dịch sang một chút, để chỗ cho A Ứng.”Kim Bất Di vội vàng dịch sang một chút.Trong Vọng Hương Đài, đột nhiên Hứa Ứng dừng bước, Thời Vũ Tình của vội vàng dừng theo.
Chỉ thấy trước mặt bọn họ có một cái cầu đá, sau cầu đá là một thành trấn cổ xưa, có làn sương mù trắng toát, như sáng sớm mùa xuân ở Giang Nam.Trên cầu đá có bốn năm người đi đường, đang đứng đó không nhúc nhích.Một người trong số đó quay sang phía bọn Hứa Ứng, trên mặt hắn không có ngũ quan, cứ như một tờ giấy trắng.Những người khác trên cầu cũng vậy, không có ngũ quan.Thời Vũ Tình đổ mồ hôi ròng ròng, những người này cũng giống Thương Dương, đều tự phong ấn, nhưng bọn họ còn phong ấn triệt để hơn nữa.Thương Dương không phong ấn thân thể, chỉ phong ấn Nguyên Thần.Còn những người trên cầu đã phong ấn cả thân thể!“Có vẻ không đúng!”Hứa Ứng và Thời Vũ Tình nhìn nhau, bọn họ đã không còn đường lui, đành tiếp tục đi về phía trước.

Thời Vũ Tình đưa bản đồ vào tay Hứa Ứng, nói: “A Ứng, lát nữa nếu ta cũng giống như bọn họ, ngươi mang ta ra ngoài.”Cô dừng lại một chút rồi nói: “Nếu ta không thể sống sót đi ra, ngươi sẽ là chưởng giáo chí tôn của kiếm môn.”Cô hơi áy náy nói: “Rất xin lỗi, ngươi mới nhập môn ngày đầu tiên đã bắt ngươi nhận trọng trách này.”Hứa Ứng cẩn thận từng chút một đi lên cây cầu đá, tránh những người không mặt đứng trên cầu, nói nhỏ: “Tốt nhất ngươi nên tự mình phục hưng kiếm môn.
Dù sao ngươi cũng là truyền nhân mà các đời sư tổ đã lựa chọn.”Thời Vũ Tình đi theo y, cẩn thận di chuyển về phía trước nói: “Ta nhất định phải chuẩn bị thêm phương án, nếu ta chết thì phải có người kế nhiệm.
Ta không thể để kiếm môn bị chôn vùi trong tay mình được.Cuối cùng hai người cũng đi qua cây cầu đá, tới khu vực thành trấn, trong thành là đại cao thủ ẩn cư tại đây để tránh né tử vong, có cả na sư lẫn luyện khí sĩ.Bọn họ đứng yên ở đó, không hề nhúc nhích.Gương mặt của họ trống rỗng.Hứa Ứng đang định đi xuyên qua thành trấn này, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói run rẩy của Thời Vũ Tình: “A Ứng, hình như ta bị ngoại tà quấy nhiễu.’Hứa Ứng quay đầu lại, chỉ thấy trong mắt thiếu nữ đã chảy ra máu tươi, tiếp đó lỗ mũi cũng đổ máu.Nhưng bọn họ không nghe thấy đạo âm tiên đạo!Thời Vũ Tình rút hai thanh kiếm nhỏ ra, cắm vào hai mắt mình, lại rút hai thanh kiếm nhỏ ra cắm vào hai tai, lớn tiếng nói: “Tính mạng ta phải nhờ vào ngươi!”Cô chặn lỗ mũi, phong bế miệng, đứng ngây ngốc ở đó, không hề nhúc nhích.Hứa Ứng lấy một cái đai lưng ra buộc vào cổ tay cô, một đầu khác thì buộc vào cổ tay mình, dẫn cô đi về phía đối diện thành trấn này.Trong thành, một đại điện đồng xanh cắm nghiêng trên mặt đất, từ trong điện vang lên đạo âm khó hiểu.
Bốn phía của đại điện, cỏ cây hoa lá và con người sinh trưởng điên cuồng và bất thường.

Giới hạn giữa thực vật động vật và côn trùng trở nên mơ hồ.Thậm chí sinh mệnh mà vật thể không sinh mệnh cũng nối liền lại làm một.Hứa Ứng đột nhiên cảm thấy lỗ mũi âm ấm, giơ tay sờ thử, thấy tay dính đầy máu tươi.“Tiên đạo ở nơi này bắt đầu ảnh hưởng tới ta.”Trong lòng Hứa Ứng trầm xuống, y không thể chống cự hoàn toàn trước tiên đạo xâm nhập, tiên đạo quá mạnh vẫn sẽ ảnh hưởng tới y, khiến thân thể của y không chịu nổi.Thiếu niên tiếp tục đi về phía trước, cố gắng đi vòng qua đại điện.Y ngẩng đầu nhìn lên, đại điện đồng xanh kia rơi chéo từ ngoài bầu trời xuống đây, trên không trung của Vọng Hương Đài vẫn còn dấu vết lúc nó rơi xuống.Bầu trời đã thủng.Vị trí đại điện rồng xanh rơi xuống đã tạo thành một lỗ thủng lớn, vị trí không gian vỡ nát còn có dấu vết bị đập vào, không cách nào khép lại.Trên không trung có vô số mảnh vỡ không gian lớn lớn nhỏ nhỏ đang nổi bồng bềnh, im ắng không chút tiếng động, tĩnh lặng không gì sánh được.Ngoài ra trên không trung còn sót lại một số mảnh vỡ của đại điện đồng xanh, cũng lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, không hề nhúc nhích, cứ như bị ngưng đọng ở đó.Y còn thấy một bàn tay nát bươm, năm đầu ngón tay bị đánh gãy mất hai, còn một ngón bị uốn cong.Hứa Ứng thu ánh mắt, tiếp tục dắt Thời Vũ Tình đi tới, Thời Vũ Tình như con rối, lúc này hoàn toàn không có tri giác, tất cả phải nhờ y dẫn đường.Hứa Ứng nghe thấy trong mũi miếng vang lên tiếng thở hồng hộc, nương theo nhịp hô hấp của y, huyết dịch chảy vào trong phổi của y.
Không chỉ có vậy, ánh mắt y cũng bắt đầu mơ hồ, tầm mắt càng ngày càng hẹp, càng khó nhìn rõ phía trước.Trong miệng y dường như có thứ gì đó sinh trưởng, cứ như hàm răng của hắn mất khống chế mọc dài ra!Còn cả đầu lưỡi của y, như biến thành một con rắn, đang chui vào trong cổ họng y.Hứa Ứng cảm nhận thấy có lực lượng gì đó đang xâm lấn thân thể mình, ảnh hưởng tới đạo pháp của bản thân, Kim Đan của y đã đạt tới mức chân linh hư không minh tĩnh, còn bây giờ lại dần dần hóa thành vẩn đục.Y cảm thấy ruột của mình hóa thành con rắn, đang uốn lượn trong bụng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.