Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 326: Luận Về Rau Hẹ 1





Ánh mắt Hứa Ứng sáng lên, cười nói: “Được! Ta còn chưa trồng rau hẹ bao giờ, nói gì tới cắt rau hẹ!”Y mỉm cười đi tới, Lý Tiêu Khách đưa y một lưỡi liềm.
Hứa Ứng cầm liềm, quan sát một hồi, đây là lưỡi liềm bình thường, không khác gì lưỡi liềm của nhà nông bình thường, lưỡi đao cong vào trong, khá sắc bén.Quả chuông đầu tiên trốn trong đầu Ngoan Thất, sau lại thấp thỏm bất an chạy ra, nhưng không dám gặp mặt Lý Tiêu Khách, lại trốn trong khu vực Hi Di của Ngoan Thất, bị Ngoan Thất đuổi ra ngoài.Vách chuông cứng đờ, lề mà lề mề bay tới, im lặng một lúc rồi mới run rẩy gọi một tiếng: “Chủ nhân...’Lý Tiêu Khách quan sát một lượt, lúc này mới nhận ra nó, mỉm cười ôn hòa: “Ngươi là Trấn Ma chung mà ta chế tạo? Ngươi là...”Hắn quan sát quả chuông từ trên xuống dưới, có vẻ nhận ra nó nhưng vẫn do dự.
Quả chuông vội vàng nói: “Trên người ta bị khắc phù văn khác, chẳng trách chủ nhân không nhận ra! Ta là quả chuông đồng trên Tiểu Thạch sơn!”Nó rất mong chờ.Lý Tiêu Khách hiểu ra, cười sang sảng nói: “Hóa ra là quả chuông đồng ta đặt trên Tiểu Thạch sơn!”Quả chuông vui vẻ nói: “Chủ nhân nhận ra ta rồi?”Lý Tiêu Khách nói: “Đương nhiên nhận ra rồi.
Ngươi là dị bảo mà ta chế tạo, ta dùng ngươi trấn áp một Thiên thần làm loạn, Thiên thần này sau khi hạ giới đã làm nhiều việc ác, giết hại bách tính Vĩnh Châu.
Khó khăn lắm ta mới bắt được hắn nhưng không thể giết được hắn, cuối cùng quyết định trấn áp hắn trong Tiểu Thạch sơn, bố trí miếu thờ, treo ngươi ở đó.’Đây là trận chiến kiêu hãnh của hắn, đương nhiên vẫn nhớ rất rõ.Quả chuông vui vẻ nói: “Chủ nhân còn trấn áp cả Thanh Bích yêu nữ nữa! Yêu nữ kia làm nhiều việc ác, giết hại trung lương, cũng bị chủ nhân trấn áp cùng Thiên thần!”Sắc mặt Lý Tiêu Khách hơi đổi, nói: “Chuyện này, ta không nhớ lắm...!Hứa đạo hữu!”Hắn quay sang cười nói với Hứa Ứng: “Đến đây nào, ta và đạo hữu lâu rồi không gặp, đang muốn trò chuyện một chút! Chúng ta vừa cắt rau hẹ vừa nói!”“Được!”Hứa Ứng quan sát hắn, chỉ thấy vóc dáng Lý Tiêu Khách khá cao to, quần áo mang phong cách thời Hán, thích mặc áo đen đai đỏ.

Khóe miệng hắn có ít râu nhưng được cắt tỉa chỉnh tề thành hai hàng ria.Tuy xuống làm việc nông nhưng y phục của hắn vẫn chỉnh tề như mới, không hề nhăn nheo lấm bẩn, cho dù đi lại trong ruộng rau hẹ cũng không dính chút màu xanh nào.Trông hắn như mới ba mươi, không thể nhìn ra là lão quái vật đã hơn ba ngàn tuổi, làn da trắng trẻo, được chăm sóc rất tốt.Móng tay hắn cũng được cắt tỉa rất chỉnh tề, mỗi cái móng tay đều sát chỗ thịt, không thừa không thiếu một chút.
Lông mày của hắn cũng được cắt tỉa cân xứng, số lượng lông mày hai bên phải đồng đều tuyệt đối!Tuy chỉ quan sát trong thời gian ngắn ngủi nhưng Hứa Ứng cũng nhìn ra được Lý Tiêu Khách là người cực kỳ thích sạch sẽ, theo đuổi đối xứng hoàn mỹ tuyệt đối.“Đối với Lý Tiêu Khách mà nói, lúc này ngài chuông đã không phải pháp bảo mà hắn ưa thích, vì bây giờ ngài chuông đã không là đối xứng hoàn mỹ nữa.”Hứa Ứng thầm nghĩ: “Hơn nữa trên người ngài chuông có dấu ấn của người khác, đây là chuyện khiến hắn khó chịu.”Hứa Ứng từng gặp loại người này, theo đuổi hoàn mỹ tuyệt đối, cũng như gia chủ Bùi gia Bùi Độ ở Thần Đô.Y lặng lẽ quan sát, thầm ghi nhớ, cúi người cùng cắt rau hẹ với Lý Tiêu Khách.Lý Tiêu Khách cười nói: “Chắc chắn Hứa đạo hữu chưa từng trồng rau hẹ?”Hứa Ứng thỉnh giáo: “Xin rửa tai lắng nghe.”Lý Tiêu Khách nói: “Trồng rau hẹ nhất định phải chọn giống.
Hạ giống được chọn nhất định phải tốt, phải sung mãn, trồng tốt thì lúc đầu sinh trưởng mới tốt, rau hẹ mọc ra mới cao lớn, nhiều chất dịch, hương thơm.”Hứa Ứng gật nhẹ đầu, cười nói: “Loại hạt giống rau hẹ tốt như vậy cũng không có nhiều?”Lý Tiêu Khách cảm thán: “Cho nên người trồng trọt chúng ta tìm kiếm hạt giống khắp nơi không thấy thì phải gây giống trước.
Chọn một số hạt giống tốt từ những rau hẹ đã trồng, tạm thời không cắt, đợi chúng dài ra, đơm hoa kết trái.
Sau đó chúng ta sẽ có hạt giống tốt.
Ngươi tìm hạt giống tốt khắp núi còn không bằng tự mình gây giống.”Hứa Ứng như đang suy nghĩ, nhìn sang phía Tiết Doanh An.Tiết Doanh An hưng phấn nói: “Hứa huynh, sư phụ ta gây giống rất giỏi!”Hứa Ứng gật nhẹ đầu, nhìn sang phía Lý Tiêu Khách, dò hỏi: “Sau khi gây giống thì sao?”Lý Tiêu Khách cười nói: “Ngươi còn phải tìm một mảnh đất tốt.
Trong mảnh đất này đất đai phải phì nhiêu, lượng nước dồi dào, còn phải có ánh nắng chiếu vào mới có thể sinh trưởng tốt.
Còn phải bón phân, phải chăm sóc, tránh bị dã thú chà đạp, nhất là lợn ở lân cận.

Lợn thích rau hẹ, ngươi còn chưa kịp thu hoạch, lợn đã ủi hết rau hẹ mà ngươi vất vả vun trồng.’Hứa Ứng như có suy nghĩ, lại nhìn sang phía Tiết Doanh An.Tiết Doanh An hai mắt sáng rực, cười nói: “Hứa huynh, ta cảm thấy tuy sư phụ nói chuyện trồng rau hẹ, nhưng trong đó lại có rất nhiều đạo lý làm người.’Hứa Ứng gật nhẹ đầu, nói với Lý Tiêu Khách: “Thế sau khi trồng rau hẹ thì sao?”Lý Tiêu Khách nói: “Sau khi trồng rau hẹ chính là lúc thu hoạch.
Rau hẹ là cây lâu năm, rau hẹ cắt một lần, ngươi cứ để mặc nó đấy, nó sẽ tự sinh trưởng, hai mươi ngày sau lại có thể cắt lần nữa.
Ngươi phải chọn ngày trời nắng để cắt, không được cắt vào ngày nhiều mây, ngày nhiều mây dễ cắt nát rễ.”Hắn cúi người dạy Hứa Ứng cách cắt rau hẹ, nói: “Ví dụ như hôm nay là ngày trời nắng, hôm nay rau hẹ rất vui vẻ, dáng rất cao lại non, thích hợp để cắt.
Ngươi đừng cắt hết một lượt, ngươi phải chừa lại chút rễ, để lại chút tưởng niệm cho đám rau hẹ.
Ngươi phải để dài như vậy.”Ngón tay hắn ước lượng gốc rễ rau hẹ một chút, cao khoảng ba ngón tay, nói: “Cắt tới vị trí này, rau hẹ rất đau nhưng không tới mức chết.
Không phải lo cho chúng, sinh mệnh của chúng rất cứng cỏi, không bao lâu sau sẽ tự chữa cho mình sau đó tự mọc mầm non.”Hứa Ứng như có suy nghĩ, liếc mắt sang Tiết Doanh An.Lý Tiêu Khách tập trung dạy bảo, nói: “Còn một bí quyết nữa là đao của ngươi.
Đao của ngươi phải thật sắc bén, vung đao phải nhanh, xuất đao phải thẳng.

Sắc, nhanh, thẳng, như vậy cắt rau hẹ sẽ không bị cao thấp bất đồng, rau hẹ mới không chết.”Hứa Ứng cười nói: “Tuy đám rau hẹ thầm oán hận, nhưng chúng ta xuất đao rất phẳng, mọi người đều bị cắt chỉnh tề, cho nên bọn chúng sẽ không oán trách chúng ta không công bằng.’Lý Tiêu Khách cười ha hả nói: “Hứa đạo hữu không hổ là lão thần tiên, nghe cái là hiểu, hiểu cái là thông! Cắt rau hẹ này còn có thủ tục!”Hắn cười nói: “Ngươi cần rắc chút tro vào vết cắt của rau hẹ.
Tro than có thể tiêu độc, giảm nhiệt, giúp vết thương mau khép lại.
Vết thương của đám rau hẹ khép lại, sẽ hết đau, chúng sẽ mọc càng tốt hơn!”Hứa Ứng ngẩng đầu quan sát bốn phía ruộng rau, cảm khái nói: “Chẳng trách nơi này gọi là Cửu Thái lĩnh.
Núi không cao nhưng có tiên nhân, Lý đạo hữu ở nơi này, giỏi về trồng rau hẹ cắt rau hẹ, đặt tên là Cửu Thái lĩnh là không gì hợp hơn.”Lý Tiêu Khách cười nói: “Nếu Hứa đạo hữu tới học về rau hẹ, thế thì mới biết sơ qua thôi! Điểm quan trọng nhất của rau hẹ là ở ăn.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.