Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 316: Nghi Là Người Quen Cũ 1





Nam tử trẻ tuổi nghe vậy quay đầu nhìn lại, nghi hoặc nói: “Các hạ có chuyện gì?”Khương Tề nhìn vào ánh mắt hắn, chỉ thấy đôi mắt này thanh tịnh không gì sánh được, dường như không có nhiều tình cảm của nhân loại.Có tình cảm của nhân loại thì ánh mắt sẽ vẩn đục.
Ví dụ như ông lão dãi gió dầm sương, đã trải qua quá nhiều chuyện, ánh mắt sẽ phủ kín các loại tình cảm, hóa thành đục ngầu ảm đạm.Ánh mắt Khương Tề nhấp nháy, thầm nghĩ: “Quả nhiên là hắn.
Thái bộc Công Dương Sách thua dưới tay hắn, suýt nữa bị hắn coi là tế phẩm, hiến tế cho Tổ Long.
Hắn vẫn ở gần đây, xem ra Hứa Ứng nói không sai, đúng là Vân Mộng trạch hiện thế có liên quan tới hắn.Hắn nở nụ cười đáp lại, nói: “Duyên phận hiếm có, gặp nhau giữa tinh không.

Chẳng hay có thể mời Từ đạo hữu đồng hành, cùng về Nguyên Thú không?”Từ Phúc khép quyển sách vàng lại, vui vẻ nói: “Có thể kết bạn đồng hành với Khương Thái sư của Đại Chu là vinh hạnh của kẻ hèn này.’Hắn đứng dậy, Phương Trượng tiên sơn đi tới bên cạnh Khương Tề, lên tiếng mời: “Khương Thái sư đang có thương tích trên người, hành động bất tiện, hay là lên tiên sơn của kẻ hèn này cho tiện chăm sóc.”Khương Tề nâng Hứa Ứng lên đi tới trên tiên sơn, nhẹ nhàng đặt Hứa Ứng xuống.Từ Phúc vội vàng kiểm tra thương thế cho Hứa Ứng, thở phào một tiếng: “Thương thế của Hứa công tử tuy nặng nhưng cũng may chân linh của hắn hùng hậu, không ảnh hưởng tới căn cơ.”Ánh mắt Khương Tề nhìn vào sách vàng, nói: “Thần tiên bất lão bị người ta phong ấn, chắc là văn tự trên sách vàng có thể phá giải phong ấn?”Từ Phúc cười nói: “Câu này nghĩa là sao? Khương Thái sư cho là ta khống chế thần tiên bất lão?”Khương Tề nói: “Không dám, chẳng qua là ta cảm thấy ngươi đang chơi với lửa.
Ngươi dùng sách vàng giúp hắn mở một phần phong ấn, mượn tay hắn giết Long Uyên rồi lại dùng sách vàng phong ấn hắn trở lại.
Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi không khống chế được.”Từ Phúc lắc đầu nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”Khương Tề đổi đề tài, tiếp tục nói: “Ta nghe nói Nại Hà đổi đường, cõi âm xâm lấn, vùng đất bị phong ấn tái hiện, phục sinh Tổ Long, Vân Mộng trạch trở lại, tất cả đều là do đạo hữu ra tay điều khiển.
Như vậy Thái Ất Tiểu Huyền Thiên khởi động lại Thiên lộ, có phải cũng trong tính toán của đạo hữu không?”Từ Phúc giúp Hứa Ứng trấn áp thương thế, nghe vậy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói: “Khởi động lại Thiên lộ là Khương Thái sư đích thân làm việc, Khương Thái sư đi vào tòa thành đá chỉ mới có tu vi Giao Luyện kỳ, tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên không lâu đã là đại cao thủ Phi Thăng kỳ.
Cho dù ta có chút năng lực nhưng làm sao tính toán được tới mức này?”Sắc mặt Khương Tề biến đổi.Từ Phúc nói: “Khương Thái sư hàng phục thần khí Thiên đạo Thiên Tru kiếm, truyền âm cho Chư Thiên Vạn Giới, khôi phục thiên địa linh căn Âm Dương đằng.
Đây là hành động của trí giả vô song! Nếu ta tính toán được cả chuyện này, thế thì đáng sợ biết bao.”Khương Tề khôi phục bình tĩnh, cúi người kiểm tra thương thế của Hứa Ứng, bàn tay lại âm thầm đặt lên chuôi thanh Thiên Tru kiếm, nói: “Tin tức Vân Mộng trạch hiện thế được lan truyền rất nhanh, chắc chắn sau lưng có người âm thầm thúc đẩy, chủ động truyền bá tin tức này, thu hút mọi người tới đây.
Chuyện này khiến ta không khỏi nhớ lại một việc từ hai năm trước.”Từ Phúc ngẩng đầu nhìn lên, đưa tay gẩy nhẹ, nghi hoặc nói: “Việc gì?”Khương Tề nhìn theo tay hắn, sắc mặt kinh ngạc.Chỉ thấy tòa tiên sơn nho nhỏ này còn tự có khí quyển của mình, tuy cực kỳ mỏng manh nhưng đúng là một tầng khí quyển.Tiểu tiên sơn nho nhỏ cũng là một thế giới!Vừa rồi Từ Phúc gẩy nhẹ một cái, không ngờ lại vén mây đen ra, một tia nắng không biết từ đâu chiếu xuống, rơi vào mi tâm Hứa Ứng.Tia nắng kia không lớn, diện tích chỉ cỡ quả trứng gà.Khi ánh mặt trời chiếu lên mi tâm Hứa Ứng, năng lực tinh thuần không gì sánh được, không cần vận hành công pháp cũng có thể đi vào cơ thể y, đồng thời còn chữa trị các vết thương trên thần thức, hồn phách và khu vực Hi Di của hắn.Ánh nắng này chính là ánh sáng mà mặt trời ở Tiên giới tỏa ra.Phương Trượng tiên sơn quá nhỏ nên mỗi năm chỉ có một cơ hội hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu sáng.Khương Tề thấy ánh nắng này, nói: “Thủ pháp này rất giống với thủ pháp làm lăng mộ Ly Sơn hiện thế.
Ta nghiên cứu chuyện Tổ Long phục sinh trong lăng mộ Ly Sơn.

Người ủ mưu chuyện này đầu tiên là gieo rắc tin tức nói Ly Sơn có Thập Nhị Kim Nhân xuất thế, thu hút na sư cao thủ của các thế gia tới.
Đám na sư này là kẻ dò đường cho người ủ mưu, đi vào lăng mộ, loại trừ nguy hiểm.”Từ Phúc cười nói: “Ta cũng từng nghe tới việc này, nhưng không biết bên trong lại có nhiều tình tiết như vậy.
Khương Thái sư có thể nói rõ hơn không.”Phương Trượng tiên sơn bay về phía Nguyên Thú thế giới, dần dà đuổi kịp Phù Tang thần thụ.Khương Tề nói: “Người ủ mưu không chỉ lợi dụng đám na sư đó để dò đường cho mình, loại trừ nguy hiểm mà còn lợi dụng tiên dược trong cơ thể na sư hiến tế Tổ Long, giúp Tổ Long phục sinh.
Người này không cần bỏ công sức cũng chẳng cần bỏ tài nguyên mà vẫn đạt được mục đích của mình, phục sinh Tổ Long.”Từ Phúc cười nói: “Mưu trí của người này so với Thái sư thì sao?”Khương Tề nói: “Người này còn tính toán cả ta.
Ta bị thu hút vào tòa thành đá, đi tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, trở thành quân cờ của hắn, giúp hắn hội tụ linh căn, khởi động lại Thiên lộ.

Nhưng hắn là kẻ hữu tâm tính toán người vô tâm, ta không biết có bố trí của hắn.
Nếu biết, ai là người đánh cờ, ai là quân cờ còn chưa biết được.”Từ Phúc sắc mặt nghiêm nghị nói: “Như vậy, nếu cho Khương Thái sư một cơ hội làm lại, Khương Thái sư có đi vào Thái Ất Tiểu Huyền Thiên không?”Khương Tề giật mình, bàn tay nắm Thiên Tru kiếm nổi gân xanh.“có.”Hắn rất không muốn thừa nhận nhưng vẫn ăn ngay nói thật, trầm giọng nói: “Ta vẫn tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, vẫn tập hợp linh căn, dựng lại Thiên lộ.”Hắn buộc phải làm như vậy, chỉ có cách này mới có thể tụ tập được nhiều Nguyên Đạo Tinh Tụy, tránh cho đám người Chu Thiên tử bị Thiên ma tranh thủ tập kích.Từ Phúc cười nói: “Thế thì việc gì Khương Thái sư phải để ý mình có đang trong mưu đồ nào không, có bị người khác lợi dụng không?”Khương Tề nhẹ nhàng dời tay khỏi Thiên Tru kiếm, sát khí thu liễm, cười nói: “Ngươi đúng là diệu nhân.”Từ Phúc lo lắng nói: “Ta vẫn luôn là diệu nhân, chẳng qua có một số người không biết cách tán thưởng mà thôi.
Ví dụ như, nếu đám na sư của thế gia chết trong lăng mộ Ly Sơn biết được tin tức là ta truyền bá, chẳng lẽ bọn họ lại không vào?”Hắn mỉm cười: “Bọn họ vẫn sẽ vào, cũng như Khương Thái sư vậy.”Khương Tề cười ha hả nói: “Đây chính là diệu dụng của mưu trí.”Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rất có cảm giác chung chí hướng.Khương Tề cười nói: “Ta rất mong chờ được tỷ thí một trận đường đường chính chính với ngươi.”Từ Phúc cười nói: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội quyết đấu đường đường chính chính.
Ví dụ như lần này, ngươi không có bất cứ cơ hội nào ra tay với ta.”Hai người nhìn nhau, lại cười ha hả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.