Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 232: Luyện Khí Sĩ Từ Phúc 2





“Đây là Ngự Kiếm quyết mà gia sư khôi phục.” Đỗ Phỉ cười nói: “Có lọt mắt lão tổ không?”Hứa Ứng ăn ngay nói thật, nói: “Bình thường mà thôi.”Đỗ Phỉ ánh mắt nhấp nháy, cười nói: “Gia sư cực kỳ kính trọng lão tổ, thế thì chắc lão tổ sẽ có Ngự Kiếm quyết cao siêu hơn.
Tiểu chất cũng học được chút da lông, chẳng hay có thể mời lão tổ chỉ điểm đôi chút không?”Nói xong không đợi Hứa Ứng trả lời, đầu vai rung nhẹ, từng luồng kiếm khí đan xen, bắn về phía Hứa Ứng!Hứa Ứng cong ngón tay búng một cái, Đỗ Phỉ chỉ thấy trước mắt hoa lên, có kiếm khí phá vỡ chiêu thức của bản thân, vội vàng giơ tay chụp trước cổ họng.“Á!”Bàn tay hắn bắt hụt, kiếm khí kia đã cắt lên cổ họng hắn, nhưng khi chạm tới da thịt thì kiếm khí lập tức tan vỡ.Đỗ Phỉ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy quần áo trước ngực cũng bị kiếm khí xuyên thủng, trái tim đau ê ẩm.
Nhưng luồng kiếm khí này cũng không đâm rách da thịt hắn mà tự tan vỡ.Trên trán Đỗ Phỉ đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “May mà tu vi của hắn kém xa ta, không cách nào phá vỡ phòng ngự chân nguyên của ta, bằng không chỉ hai kiếm này đã đủ đoạt mạng ta rồi!”Hứa Ứng chỉ đâm hờ hai kiếm, không có ý giết người, không ngờ hắn lại hiểu lầm, tưởng tu vi của Hứa Ứng không tốt.Hứa Ứng dò hỏi: “Sư phụ ngươi cũng như các ngươi, đều là luyện khí sĩ, không tu luyện na pháp?”Đỗ Phỉ thu liễm, không kiêu ngạo như lúc trước nữa mà cúi người nói: “Sư phụ nói na sư na pháp chỉ là tà ma ngoại đạo, đâm đầu vào chỗ chết, học cái đó làm gì?”Hứa Ứng khẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Từ Phúc nói cũng không sai, na sư na pháp đúng là toàn cạm bẫy hại người, nếu không thoát khỏi cạm bẫy thì nguy hiểm cực lớn.
Nhưng nếu thoát khỏi cạm bẫy thì tiền đồ không thể ước lượng.”Cỗ xe kiếm khí lướt nhanh trên không trung, tốc độ cực kỳ mau chóng, khiến Hứa Ứng không khỏi khâm phục bốn kiếm đồng ngoài xe.“Bốn người này pháp lực dồi dào liên miên, không ngờ lại có thể vận kiếm khí lâu như vậy.
Tu vi cỡ này gần ngang với Ngoan Thất rồi.”Y vừa nghĩ tới đây lại thấy có mấy đồng tử đi ra xe kéo, tới bên ngoài, thay thế cho bốn kiếm đồng vừa rồi.

Bốn kiếm đồng kia như trút được gánh nặng, toàn thân đầy mồ hôi, như đã kiệt sức.Hứa Ứng thấy vậy thầm nghĩ: “Hình như nguyên khí không hùng hậu bằng Ngoan Thất.
Tuy tu vi cảnh giới của kiếm đồng này cao hơn Ngoan Thất nhiều nhưng có vẻ nguyên khí không đủ.”Cảnh giới tương đương, nguyên khí của Ngoan Thất mạnh mẽ tới mức đủ để sánh vai với Hứa Ứng.
Chẳng qua hiện giờ Hứa Ứng mở bí tàng Ngọc Trì, nguyên khí mạnh mẽ hơn một chút mà thôi.Dọc đường, xe kéo lại đổi kiếm đồng bốn lần, cuối cùng cũng tới một dãy núi.
Xe kéo bay qua giữa những ngọn núi, tới một đỉnh núi, chậm rãi hạ xuống.Kiếm khí vang lên leng keng, lần lượt thu vào một hộp kiếm.Hứa Ứng xuống xe, chỉ thấy nơi này non xanh nước biếc, quay theo hướng biển cả, bầy chim cư ngụ trên vách đá, tiếng hót vang trời, từ trên vách đá bay thẳng xuống, lao nhanh qua mặt biển.Có từng nam nữ trẻ tuổi khắc, bốn người một nhóm mỗi người điều kiện kiếm khí bay lượn cùng chim, lướt trên mặt biển.Cảnh tượng này khiến người ta tâm thần sảng khoái.“Lão tổ, mời sang bên này!” Đỗ Phỉ giơ tay ra nói.Hứa Ứng đi theo hắn, leo lên từng bậc thang bằng bạch ngọc, một lúc lâu sau mới tới thềm đá cuối cùng, đi tới trước cung điện chính giữa ngọn núi này.Trong cung điện, một tảng đá vuông thành sắc cạnh đang lơ lửng ở đó, tảng đá dài rộng cao đều đúng một trượng, hết sức chỉnh tề.Trên tảng đá có một nam tử mặc áo đen đeo đai lưng đỏ đang đứng, trông khoảng hai ba mươi tuổi nhưng dáng vẻ tiên phong đạo cốt, phiêu dật như tiên nhân.Chỉ có điều khóe mắt hắn có một vết sẹo như con rết đỏ máu, phá hỏng khí chất tiên nhân của hắn.
Nhìn vết sẹo là biết chắc chắn lúc đó vết thương sâu tới kinh khủng.Nam tử kia thấy Hứa Ứng, cho dù đạo tâm không hề lay động nhưng cũng không nhịn được, giống như bị ném một hòn đá nhỏ vào, có gợn sóng lăn tăn.Tảng đá lớn kia mang nam tử đi tới, dừng trước người Hứa Ứng.

Nam tử kia cúi người làm lễ, cười nói: “Hứa quân, bốn ngàn năm không gặp, ngươi vẫn hệt như xưa, không hề thay đổi.”Hứa Ứng đáp lễ nói: “Các hạ là Từ Phúc? Thứ cho ánh mắt ta vụng về, không nhận ra các hạ.”Nam tử kia cười ha hả nói: “Thần tiên bất lão tuy trường sinh bất lão nhưng cuối cùng lại quên trí nhớ khi xưa, ta không trách ngươi.
Hứa quân, năm đó chúng ta phụng lệnh Tổ Long, cùng nhau ra biển tìm kiếm tiên sơn.
Tuy ngươi đã quên nhưng ta vĩnh viễn ghi nhớ.
Chúng ta đã trải qua bao gian nguy, đã chết không biết bao nhiêu người, rốt cuộc cũng tìm được Phương Trượng tiên sơn!”Từ Phúc nhìn xuống chân mình, nở nụ cười nói: “Ngươi có ấn tượng gì về tòa Phương Trượng tiên sơn này không?”Hứa Ứng kinh ngạc, nhìn tảng đá vuông vắn dưới chân hắn: “Chẳng lẽ...”Từ Phúc khẽ gật đầu.Ngoan Thất vội vàng trườn ra từ vai Hứa Ứng, quả chuông cũng bay ra khỏi đầu y, kinh ngạc nói: “Đây là Phương Trượng tiên sơn?”Từ Phúc cười nói: ”Không sai, đây chính là một trong tam đại tiên sơn mà truyền thuyết đã nói, Phương Trượng tiên sơn.
Có lời đồn ba tòa tiên sơn này là mảnh vỡ của Tiên giới, rơi xuống nhân gian.

Có người dâng thần tiên bất lão lên cho Tổ Long, chính ta đã ra sức ngăn cản Tổ Long ăn thịt Hứa quân.
Ta đọc đủ loại điển tịch xa xưa, biết được trên người Hứa quân cất giữ một bí mật lớn, liên quan tới ba tòa tiên sơn này.
Thế nên ta thuyết phục Tổ Long tập hợp các cường giả đương thời, mở một chút phong ấn trí nhớ của Hứa quân.”Hứa Ứng thần sắc kích động, siết chặt nắm tay nói: “Các ngươi mở được phong ấn trí nhớ của ta?”Từ Phúc khẽ gật đầu, cười nói: “Mở được, nhưng chỉ một chút thôi.
Chỉ một chút đã đủ rồi! Tổ Long hạ lệnh cho ta và Hứa quân dẫn ba ngàn đồng nam đồng nữ, tới vùng biển xa xôi tìm kiếm tiên sơn.
Dọc con đường này chúng ta đã giết chết không biết bao nhiêu ma quái, vượt qua eo biển, xuyên qua u minh, trải qua khu vực lôi kiếp, sau trăm đắng ngàn cay mới tìm thấy Phương Trượng tiên sơn!”Hắn khẽ mỉm cười nói: “Đứng trên tiên sơn tức là thân ở tiên giới, trường sinh bất lão, bất tử bất diệt.”Hứa Ứng tâm thần đao động, nghe ý Từ Phúc, có vẻ như hắn hiểu rõ lai lịch của mình như lòng bàn tay!Ngoan Thất quan sát ngọn tiên sơn này, đột nhiên nói: “Đáng tiếc, tòa tiên sơn này quá nhỏ, chỉ đủ cho một người đứng!”“Đúng vậy.” Từ Phúc cảm khái.Ngoan Thất ngẩng đầu lên nói: “Thế thì, vì sao A Ứng trở lại Thần Châu một mình mà ngươi thì không thấy bóng dáng? Ngoài ra, ba nghìn đồng nam đồng nữ đâu?”Từ Phúc nhìn hắn bằng ánh mắt âm u.Ngoan Thất duỗi đuôi, bộp một tiếng, mở dù xanh, che mặt trời.Quả chuông thì lẳng lặng di chuyển lên đỉnh đầu Hứa Ứng.Từ Phúc thở dài: “Bọn họ chết trên đường tìm kiếm tiên sơn.
Còn Hứa quân trở về có thể là vì phong ấn mở ra quá nhiều, kinh động tới người đứng sau phong ấn.

Khi ta muốn chia vui với Hứa quân, Hứa quân đã không còn bóng dáng.”Sắc mặt hắn chán nản nói: “Ta bị nhốt trong Phương Trượng tiên sơn, không tìm thấy con đường Nguyên Thú, không thể trở lại Thần Châu, trôi dạt trên mặt biển.
Tới khi ta tìm được con đường Nguyên Thú, Tần Hán là quá khứ, đã hai ngàn năm, thiên địa thay đổi hoàn toàn.
Ta ẩn cư trong rừng núi, tìm kiếm ảo diệu trong đó, mong sẽ phá giải được bí ẩn luyện khí sĩ thượng cổ mất tích, mong gặp lại Hứa quân, nhưng ba ngàn năm vẫn không có kết quả.”Hắn nhìn về phía Hứa Ứng, ánh mắt như rực cháy, cười nói: “Không ngờ sau khi thiên địa đại biến, ta lại nghe được tin tức về Hứa quân!”Ngoan Thất ngắt lời hắn, lấy làm khó hiểu: “Ngươi và A Ứng ra biển tìm kiếm tiên sơn, theo lý mà nói câu chuyện của hai người các ngươi sẽ lưu truyền tới hiện tại.
Thế nhưng vì sao trên sách chỉ có chuyện của ngươi chứ không có truyền thuyết về A Ứng?”Ánh mắt Từ Phúc nhấp nháy: “Đương nhiên là có người không muốn để Hứa quân xuất hiện trong mắt người đời, vì vậy mọi ghi chép về hắn đều bị xóa sạch trong chính sử.
Trên đời này không chỉ có lịch sử về Hứa quân bị xóa bỏ, còn có những thứ khác! Mời theo ta!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.