Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 196: Cám Dỗ Của Đại Dược Trường Sinh 2





Ngay lúc bọn họ vừa ra tay, một con rắn khổng lồ dài trăm trượng trực tiếp đánh tan Chân Long, trên người con rắn có kiếm khí bay lượn xung quanh như từng bông tuyết, phá tan na thuật thần thông của bọn họ.Ba người liên tục lui lại phía sau, một con cháu Bùi gia trong đó đột nhiên giơ hai tay lên, toàn bộ mặt hồ bị nguyên khí hùng hồn của hắn nâng lên, khiến Ngoan Thất rơi vào trong nước, cả kiếm khí lẫn thân thể khổng lồ của Ngoan Thất đều bị kiềm chế.Lý Chiếu Lâu tìm được cơ hội thở lấy sức, lập tức phát động Chân Long nguyên khí, quát: “Một con dị xà như ngươi mà đòi cản Chân Long? Đền tội trước Chân Long cho ta!”Một con Chân Long màu xanh từ trên trời giáng xuống, thân thể khổng lồ, không hề thua kém Ngoan Thất.Một con cháu Bùi gia khác hưng phấn nói: “Bắt lấy hắn, bệ hạ có thể làm hoàng đế trường sinh bất tử, giang sơn vĩnh viễn trường tồn, Bùi gia ta cũng là thế gia vĩnh sinh!”Hứa Ứng kết ấn đánh tới, bầu trời chấn động, kiếp vân phun trào, sấm sét bùng nổ trong mây, chỉ trong chớp mắt một áng kiếp vân lớn tới vài mẫu đã xuất hiện, mang theo uy lực hùng hồn, phá tan Thanh Long.Da thịt gân cốt của Chân Long dồn đập nổ tung, Lý Chiếu Lâu hộc máu liên tục, bị Hứa Ứng xuất ấn đánh lên đỉnh đầu, cái đầu rầm một tiếng lún vào trong ngực.“Bắt ta làm thuốc trường sinh?”Hứa Ứng thấy thần thông của một người khác đánh tới, không trốn không né, đột nhiên kiếm khí xoay chuyển khắp người, ngự kiếm bay lên, đón đầu thần thông của người kia, cười lạnh nói: “Các ngươi phải sống sót cái đã!”Chỉ nghe tiếng viu viu vang lên không ngớt, người kia và cả thần thông đều bị kiếm khí quanh người Hứa Ứng xoắn nát.Vị công tử cuối cùng chính là gã con cháu Bùi gia như châu tròn ngọc sáng.
Hắn dốc toàn lực ngăn cản, lùi liền mấy chục bước, chặn được kiếm khí quanh người Hứa Ứng, đang định thở phào một tiếng thì con rắn khổng lồ dài trăm trượng đã quét đuôi tới, chóp đuôi quất thẳng vào người hắn, tiếng sấm bộc phát, hắn bị đánh tới mức máu thịt be bét, đập thẳng lên bức tường bên bờ đối diện, chắc cũng không sống nổi.Thân hình Ngoan Thất nhanh chóng thu nhỏ, xoay một vòng rồi hạ xuống vai Hứa Ứng, căng thẳng quan sát các trưởng lão của Bùi gia đang đi tới từ bốn phương tám hướng.Đám trưởng lão Bùi gia ai nấy sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lại lấp lóe ánh sáng, có vẻ cực kỳ kích động.
Cho dù Hứa Ứng giết người ngay trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không hề ra tay ngăn cản.“Đại dược trường sinh...”Một trưởng lão Bùi gia nuốt nước miếng một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Hứa Ứng.Hứa Ứng hít một hơi dài, hạ giọng nói: “Ngài chuông, nếu có cơ hội thì đưa Thất gia ra ngoài.
Đừng tìm thiếu niên khác báo thù giúp ta, ngươi bồi dưỡng Thất gia, tương lai huyết tẩy Bùi phủ cho ta!”Quả chuông lười biếng nói: “Chỉ là Bùi phủ thì không thể giữ chân ta được, đừng nói mang con rắn thối ra ngoài, cho dù mang cả ngươi ra ngoài cũng có sao.

Chẳng qua là bị thương thêm mấy tháng mà thôi, ta chịu được...”Nó ngấm ngầm tích tụ uy năng, chuẩn bị bộc phát giết người.Nhưng ngay lúc này một giọng nói uy nghiêm lại vang lên.“Dừng tay.”Âm thanh này hết sức bình thường, nhưng lại vang lên rõ rành rành trong tai mỗi người, như tiếng sấm cuồn cuộn, chấn động tâm linh, khiến ai nấy bất giác dừng bước.Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy tể tướng Bùi Độ đi tới, sắc mặt âm trầm như nước, gương mặt không có bất cứ cảm xúc gì.Hứa Ứng thầm cảnh giác, không hề lơi lỏng.Tể tướng Bùi Độ nhìn thi thể hoàng tử Lý Chiếu Lâu trong đống bùn lầy, khóe mắt giật một cái, lại nhìn thi thể hai con cháu Bùi gia, cuối cùng ánh mắt đảo qua từng vị trưởng lão trong gia tộc.Hắn thấy được vẻ khao khát trong ánh mắt các trưởng lão này.“Khiêng nhị công tử ra đây.”Bùi Độ sắc mặt âm trầm nói.Có hạ nhân vội vàng đi tới bờ hồ, cẩn thận từng chút một rút nhị công tử Bùi Cảnh ra khỏi bức tường, đưa hắn tới trước mặt Bùi Độ.Xương cốt trên người Bùi Cảnh đã đứt gãy không biết bao nhiêu cái, mặt mũi toàn màu; khi thấy Bùi Độ hắn không khỏi vui mừng, nức nở nói: “Gia chủ, ngài nhất định phải đứng ra giúp ta.
Thằng nhãi nhà quê này đánh người, đại náo Bùi phủ!”Bùi Độ rút cái đai ngọc bên hông ra, dùng đai làm roi, quất thẳng vào mặt hắn.Bùi Cảnh kêu la thảm thiết, bị đánh tới mức máu me be bét.“Bốp!”Bùi Độ lại quất thêm một roi, thu roi xong là lại quất, từng roi nặng nề đánh xuống.
Lúc đầu Bùi Cảnh còn sức kêu la, về sau tiếng kêu càng ngày càng yếu, cuối cùng còn chẳng thành tiếng.“Gia chủ!”Bùi Kính Đình cuống cuồng chạy tới, thấy vậy vội vàng nói: “Gia chủ, đừng đánh nữa! Đánh nữa thì chết người mất.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”Bùi Độ dừng tay, Bùi Cảnh đã bị đánh tới mức máu thịt be bét.Bốn phía xung quanh, các trưởng lão Bùi gia ai nấy sợ hãi nhưng không hề lên tiếng.
Bùi Kính Đình đi tới, thấy thi thể hoàng tử Lý Chiếu Lâu, không khỏi run rẩy nói: “Phải làm sao bây giờ?”Bùi Độ vứt cái đai ngọc dính máu xuống đất, mặt không đổi sắc nói: “Chuyện này phải có một câu trả lời thỏa đáng.

Hôm nay, Bùi Cảnh không còn là con cháu của Bùi gia ta.
Tất cả mọi hành động của hắn không liên quan tới Bùi gia.
Bùi Cảnh phát điên, sát hại hoàng tử Lý Chiếu Lâu, lại hại chết hai con cháu Bùi gia ta, giao hắn cho Đại Lý tự tra khảo.
Ta sẽ tự mình vào cung diện thánh, chịu đòn nhận tội.”Ánh mắt hắn trở nên trống rỗng, nhìn vào mặt Bùi Kính Đình nói: “Chuyện của ngươi, chờ ta về rồi nói.”Bùi Kính Đình rùng mình một cái, cúi đầu không dám nói một câu.Ánh mắt Bùi Độ đảo qua đám trưởng lão trong Bùi gia, lạnh lùng nói: “Ta vẫn là chủ nhân của gia tộc này.

Ai muốn vượt ngoài chức phận, làm thay chuyện người khác?”Một trưởng lão Bùi gia trong tộc khàn giọng nói: “Gia chủ, chúng ta già rồi, không sống được mấy năm...”Bùi Độ điềm nhiên nói: “Tổ tông còn chết được, ngươi thì không chết được? Liệt tổ liệt tông của Bùi gia ta bị tà ác thượng cổ ăn thịt, cho nên ngươi cũng muốn ăn thịt người?”Các trưởng lão kia không dám nói gì thêm.Bùi Độ phất tay áo, giọng nói lạnh lùng: “Từ nay trở đi, Bùi phủ đóng cửa, bất cứ ai cũng không được ra ngoài.
Ai dám tự tiện rời phủ, giết chết không cần luận tội!”Ống tay áo hắn phất qua, một dải lụa mỏng bay lên, tới giữa không trung thì đột nhiên nổ tung, hóa thành làn khói màu xanh chậm rãi phủ xuống bốn phía, bao vây xung quanh Bùi phủ.Bùi Độ nói với Hứa Ứng: “Hứa huynh đệ, mời theo ta.”Cho dù hắn cố trấn định nhưng bước chân vẫn khá gấp gáp.
Hứa Ứng đi theo sau lưng hắn, thỉnh thoảng phải chạy vài bước mới đuổi theo được.“Trên dưới Bùi phủ đã không còn một lòng, ta không thể ràng buộc bọn họ quá lâu.”Bùi Độ sai người chuẩn bị xe, nhanh chóng nói: “Cám dỗ của trường sinh quá lớn, lại thêm có người thêm dầu vào lửa, chỉ e trong số trưởng lão sẽ có người không nhịn nổi ra tay với ngươi.
Lần này ta vào hoàng cung diện thánh, chắc chắn sẽ bị nhốt trong hoàng cung, tuy không chết nhưng không cách nào rời khỏi cung.
Bùi gia không an toàn, chỉ e Nguyên gia cũng không an toàn.

Ta đưa ngươi tới Quách phủ.”Hứa Ứng đi theo hắn, vội vàng lên xe, xe kéo lập tức ra khỏi Bùi phủ, chạy thẳng về phía Quách phủ.Bùi Độ áy náy nói: “Chuyện này do Bùi phủ đồn ra, không bao lâu nữa sẽ tới tai các thế gia khác.
Toàn bộ Thần Đô này, e là người duy nhất có thể chịu được cám dỗ của trường sinh chỉ có vị ở Quách gia.
Quách phủ an toàn hơn những nơi khác.”Hứa Ứng nhìn vào mắt hắn, dò hỏi: “Bùi tể tướng không muốn chế ta thành đại dược trường sinh à?”Bùi Độ nói: “Nếu ngươi là người bất tử thật, thế thì từ xưa đến nay số người muốn chế ngươi thành thuốc trường sinh nhiều không đếm xuể, chỉ e số thế lực khổng lồ hơn Bùi gia ta cũng nhiều không đếm xuể.
Bây giờ bọn họ ở đâu? Ta không thấy họ, chỉ thấy các hạ ngồi yên lành trước mặt ta.”Hứa Ứng thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Ta không biết rốt cuộc ta là ai.”Trong đầu y không khỏi nhớ lại giọng nói dịu dàng: “...!Hứa Ứng, Hứa Ứng.
Hãy nhớ họ của mình, không được quên tên của mình.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.