Tra Thú Hoàn Lương Ký

Chương 84: Ngươi có quen một người tên cốc nhiễm




Bên dưới Ngũ Hành sơn, một đám người không rõ lai lịch đang di chuyển.
A Ly lầm lũi bước đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn tử y thiếu niên, thì ra bọn hắn muốn đi vào Ngũ Hành sơn, lại kiêng kị yêu quái trong núi nên bắt nàng đi trước mở đường.
A Ly không khỏi cười thầm trong lòng, bọn hắn thật khéo chọn địa điểm, mặc kệ bọn hắn vào Ngũ Hành sơn có mục đích gì thì đây chính là địa bàn của nàng a.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời sắp lặn, ráng mây phía cuối chân trời đỏ ối một màu, cũng là thời điểm nàng và Ngũ Hành hẹn gặp, cho nên nàng thả chậm cước bộ, kéo dài thời gian.
“Này, vị công tử này, Ngũ Hành sơn hoang toàn vắng vẻ, yêu quái hoành hành, ngươi vào đó để làm gì?” A Ly dừng bước, quay đầu hỏi tử y thiếu niên
“Ta vì sao phải nói với ngươi?” tử y thiếu niên nhướng mi, hất cằm ý bảo A Ly tiếp tục đi.
“Cắt, không  muốn nói thì thôi, nhưng ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, bên trong yêu quái gì cũng có, đừng vội đi tìm cái chết” A Ly khinh thường nhưng lời nói của nàng cũng có chút khoa trương, yêu quái trong Ngũ Hành sơn không ăn thịt người, bọn họ đều mong muốn đắc đạo thành tiên nên ở trong núi tự cung tự cấp, chờ đến lúc độ kiếp.
“Ân, đa tạ.” tử y thiếu niên gật đầu, thấy A Ly không đi, nhíu màu, nghiêng đầu ý bảo tùy tùng đẩy nàng đi.
“Đừng đẩy ta, đừng đẩy ta! Chậm một chút” A Ly giãy dụa, hai mắt liếc về phía trước, Ngũ Hành hai tay ôm mấy bầu rượu, trên cổ còn đeo lủng lẳng mấy bao thức ăn vặt, thảnh thơi đi về phía bên này.
Mọi người theo ánh mắt của A Ly thì thấy có người đang đi tới liền lập tức vây quanh tử y thiếu niên, sợ người tới gây bất lợi cho hắn.
Tới gần, Ngũ Hành mới thấy phía trước có một đám người chận đường, làm cho đường núi vốn đã nhỏ hẹp liền không còn lối đi
“Phiền toái nhường một chút a.” Ngũ Hành thấy bọn họ không chịu nhường đường liền lễ phép nhắc nhở.
Lúc này, Tần thái phó từ trong đám người đi ra, hướng Ngũ Hành ôm quyền nói
“Vị công tử này, bên trong Ngũ Hành sơn nguy hiểm trùng trùng, mà ngươi lại lẻ loi một mình ở đây, có việc phải lên núi sao?”
“Ân... Đạp thanh, đạp thanh!” Ngũ Hành tìm cớ, Ngũ Hành sơn đúng là không có người sinh sống, thỉnh thoảng có mấy kẻ bạo gan tiến vào đều bị lũ yêu quái nghịch ngợm dọa bỏ chạy, cho nên Ngũ Hành sơn trở thành cấm địa.
“Đạp thanh? Trời đã tối, công tử còn có nhã hứng vào núi?” Tần thái phó ngạc nhiên hỏi.
Ngũ Hành nghẹn lời, không đúng a, vì sao bọn hắn lại nghi ngờ hắn? vậy bọn họ đến Ngũ Hành sơn làm gì?
Bỗng nhiên, Ngũ Hành phát hiện trong đám người có người đang nháy mắt ra hiệu với hắn, nhìn kỹ thì thấy hóa ra là A Ly.
“A Ly! Là ngươi mang người đến sao?” Ngũ Hành buột miệng hỏi liền thấy A Ly trừng mắt nhìn hắn.
A Ly? Tử Y thiếu niên nghe vậy sửng sốt, trong lòng lặp lại cái tên này, mà hắn cũng cảm giác đã từng nghe tới cái tên A Ly …
“Không phải ta mang bọn hắn đến, là bọn hắn mang ta đến...” A Ly thấy Ngũ Hành có vẻ không hài lòng liền lên tiếng giải thích.
Ngũ Hành cảm thấy không thích hợp, chăm chú nhìn lại mới phát hiện A Ly bị trói. Thật là to gan mà, dám ăn hiếp đứa nhỏ nhà hắn. Chờ khi Ngũ Hành chuẩn bị lên tiếng hỏi thì đã cảm thấy một cỗ lực đạo kéo lấy, có người đoạt bình rượu trong tay hắn rồi đem hai tay hắn trói quặt ra sau y chang A Ly.
A Ly thấy Ngũ Hành muốn phát tác liền kề sát vào tai hắn nói nhỏ “ bình tĩnh, bình tĩnh, ngươi không thể dọa nạt phàm nhân…”
Ngũ Hành là sơn thần, không thể tùy tâm sở dục dọa phàm nhân như nàng, Ngũ Hành phải tuân thủ thiên quy, không thể tùy ý thi pháp trước mặt phàm nhân hay để lộ chân thân, càng không thể sát sinh. Cho nên nàng phải nhắc nhở hắn.
“Xem ra vị công tử này cùng cô nương A Ly có liên quan tới Ngũ Hành sơn” Tần thái phó đến bên cạnh tử y thiếu niên nói nhỏ, dường như A Ly và nam nhân trung niên kia ở trong núi
Tử Y thiếu niên gật đầu nói
“A Ly cô nương, làm phiền ngươi cùng vị công tử  này mang chúng ta vào núi.”
“Không! “ A Ly lắc đầu, nàng sẽ không tùy tiện dẫn người vào núi, cuộc sống an tĩnh trong núi không thể bị phàm nhân quấy nhiễu, tuy rằng nàng cũng là một phàm nhân nhưng nàng là ngoại lệ vì nàng dựa vào khả năng ăn nói cùng kiên trì không ngừng làm cảm hoá đám yêu quái trong núi, khiến cho bọn họ dốc lòng tu tiên, cho nên Ngũ Hành mới đặc chuẩn cho nàng trở thành một phần tử của Ngũ Hành sơn.
Phải biết rằng, làm sơn thần, chỉ cần yêu quái ở núi do hắn phụ trách đắc đạo thành tiên, hắn sẽ được thiên giới khen ngợi, tích lũy công đức, đạt đến hạn mức thì tiên giai của hắn sẽ được tăng lên, cho nên Ngũ Hành nhiệt liệt ủng hộ đám yêu tinh tu tiên, đương nhiên sẽ không muốn người ngoài vào quấy rầy bọn họ.
Tử Y thiếu niên hít sâu một hơi, rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉa vào cằm A Ly, mắt lại nhìn Ngũ Hành.
“Vị đại thúc này, nếu ngươi hợp tác thì ta sẽ thả nàng, nếu không ta sẽ giết nàng”
Đại thúc ——
A Ly nhịn không được “Phốc xuy” cười thành tiếng, nàng dám khẳng định sắc mặt của Ngũ Hành sẽ rất khó coi. Ngũ Hành nói hắn mới hai ngàn tuổi, tính theo tuổi của thần tiên thì hắn vẫn là một thiếu niên hào hoa phong nhã, cho nên A Ly không thể gọi hắn là thúc thúc. Lúc đó A Ly cũng có chút đồng tình với hắn, nếu hắn làm cho bề ngoài sạch sẽ một chút thì cũng có thể xem là thiếu niên nhưng hắn lại lôi thôi lếch thếch, vì thế tử y thiếu niên gọi hắn đại thúc là xứng đáng.
“Các ngươi đi Ngũ Hành sơn làm gì?” Ngũ Hành cố nén lửa giận trong lòng hỏi
“Nếu ngươi cho ta biết thân phận của các ngươi là gì, có lẽ ta sẽ suy nghĩ nói cho ngươi biết mục đích ta vào Ngũ Hành sơn” tử y thiếu niên nói, cũng không hạ kiếm xuống.
Thực ra so với thân phận kỳ bí của tử y thiếu niên thì Ngũ Hành càng quan tâm mục đích hắn muốn vào Ngũ Hành sơn hơn.
“Ta và A Ly là hai cha con số khổ sống trong Ngũ Hành sơn, dựa vào việc hái thảo dược trong núi đổi lấy bạc để duy trì cuộc sống”
Ngũ Hành không biết A Ly đã bại lộ pháp lực, cho nên câu chuyện của hắn chẳng có ai tin.
Tử Y thiếu niên gợi lên khóe môi, nói: “Theo ta thấy, các ngươi là yêu quái trong Ngũ Hành sơn phải không?”
“Ôi, Ngũ Hành, đừng phí võ mồm. Tiểu tử này là quỷ tinh linh a, không gạt được hắn đâu” thực ra là A Ly cố kỵ kiếm của tử y thiếu niên, Ngũ Hành nói quá hăng say, chẳng thèm để ý tới cái mạng nhỏ của nàng còn ở trên tay người ta.
Ngũ Hành khẽ cắn môi, theo bản năng nhìn ánh chiều tà đỏ rực phía chân trời. Sắp tối rồi, thiên binh tuần tra thiên giới chắc sẽ không dễ phát hiện việc hắn ăn hiếp phàm nhân đâu hen?
“Đúng, chúng ta chính là yêu quái, khuyên các ngươi đừng vào núi, bằng không chúng ta sẽ không khách khí”
Nói xong, Ngũ Hành lắc mình, miệng niệm ngự phong chú, trong khoảnh khắc một trận gió lớn nổi lên, cát đá thi nhau tập kích đám người của tử y thiếu niên.
“Công tử cẩn thận!” Tần thái phó dùng tay áo che kín mũi miệng, mắt bị cát dính chặt làm hắn không thể mở ra được, chỉ có thể vội vàng tìm kiếm vị trí của chủ tử.
Trong đám cát đá bay hỗn loạn, tử y thiếu niên thu hồi kiếm yên lặng đứng tại chỗ, khóe miệng gợi lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu.
“Hừ! Ta cho ngươi ăn hiếp ta! Cho ngươi ăn hiếp ta! Nơi này là địa bàn của ta, xem ngươi có dám hay không” A Ly giũ bỏ dây thừng trên tay, vội đánh lén về phía tử y thiếu niên.
Ngũ Hành từ trên cao hạ xuống, tiến đến bên cạnh tùy tùng của tử y thiếu niên đoạt lại rượu của hắn.
Thân hình gầy yếu của A Ly chỉ đứng tới cằm tử y thiếu niên, dùng sức không hợp với vóc dáng của nàng đánh vào ngực hắn.
Không ngờ, Tử Y thiếu niên không nhanh không chậm nâng tay lên bắt lấy đôi tay của A Ly, kéo nàng vào lòng hắn, dùng tay còn lại chế trụ đầu của nàng, rồi sau đó…hôn lên môi nàng. Đúng, tử y thiếu niên hôn A Ly.
“Ách...” Ngũ Hành sửng sốt, bất khả tư nghị nhìn cảnh tượng trước mắt, đứa nhỏ nhà hắn bị một đứa nhỏ khác cường hôn. Xong rồi, xong rồi, hắn phải ăn nói với Tôn Ngộ Không thế nào, phải giải thích với đám yêu quái ra sao a. Sớm biết như vậy thì đã không mang nàng xuống núi.
A Ly bị hành động đột ngột của tử y thiếu niên làm cho sợ tới mức không dám nhúc nhích, nàng bị cường hôn, ý tứ hàm xúc  bá đạo không cho nàng phản kháng, xúc cảm ấm áp, hắn ra sức trằn trọc mút lấy cánh môi của nàng, làm cho A Ly cảm thấy hoa mắt, ý thức cũng trở nên phiêu diêu…
Không biết qua bao lâu, đến khi lý trí của A Ly phục hồi thì nàng ra sức đẩy tử y thiếu niên đang ôm chặt nàng, cảm giác như hít thở không thông.
“Ngươi... Ngươi...” A Ly nhanh mồm nhanh miệng cũng có lúc lắp ba lắp bắp, đôi môi sưng đỏ, hai má cũng hồng tươi.
“Đi! Đi!” Ngũ Hành vội vàng kéo tay A Ly, làm bộ muốn bỏ chạy, hắn sợ nếu cứ tiếp tục thì hắn sẽ nhịn không được mà sát sinh.
“Ngươi có quen một người tên là Cốc Nhiễm?”
Tử Y thiếu niên nâng tay áo xoa xoa khóe môi, hỏi A Ly.
A Ly không khỏi dừng chân, Cốc Nhiễm là ai? Nàng có quen sao?
Ngũ Hành nghe những lời của tử y thiếu niên thì không khỏi hiếu kỳ, Cốc Nhiễm mà thiếu niên này nói là Cốc Nhiễm tiên quân, thượng cổ chi thần của Thiên giới sao?
Bão cát che kín mắt của mọi người, chỉ có tử y thiếu niên vẫn ngạo ngễ đứng trong bão cát, chờ mong A Ly trả lời.
“Không biết.” A Ly kinh ngạc trả lời, cái tên Cốc Nhiễm cũng như đôi mắt của thiếu niên kia, cứ như thần chú ma quái khiến cho lòng nàng chua xót.
“Nga.” Thiếu niên có chút mất mát.
Hắn cảm thấy A Ly và nam nhân tên Cốc Nhiễm trong giấc mộng của hắn có liên hệ gì đó, có lẽ là hắn nghĩ quá nhiều rồi, có thể chỉ là sự trùng hợp, chỉ là một giấc mộng thường xuyên lặp lại thôi mà, cần gì phải nghĩ nhiều.
Bỗng nhiên, Tử Y thiếu niên cánh tay của mình bị người ta túm lấy, lôi kéo đi, mơ hồ nhìn thấy tử y thiếu niên dường như mỉm cười hài lòng./
“Hừ, ta nghĩ, không thể để cho ngươi chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy. Ta quyết định, ta muốn đem ngươi giao trong núi để chậm rãi tra tấn”
Thanh âm căm giận của A Ly vang lên, túm lấy tử y thiếu niên đi theo Ngũ Hành.
Tần thái phó thấy chủ tử bị bắt đi, đang tính đuổi theo thì thấy tử y thiếu niên  lặng lẽ khoát tay với hắn, cũng chỉ cái bình tinh xảo giắt bên hông hắn. Tần thái phó như hiểu ra gì đó, vội ngăn đám tùy tùng định duổi theo.
“Đừng đuổi theo, công tử đã có tính toán”
Sau khi ba người biến mất, cuồng phong cũng không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.