Tra Thú Hoàn Lương Ký

Chương 61: Đôi nam nữ thần bí




“Mau thả ta ra, ta muốn đi cứu đứa nhỏ kia?” A Ly vẫn còn bị ảnh hưởng của định hồn hương nên bước đi rất chật vật, cố gắng đến bên kết giới nói với Minh Chiêu lại cảm thấy có một bức tường vô hình ngăn nàng lại, chẳng khác gì một cái nhà giam. Nếu không ngửi phải định hồn hương thì kết giới này sẽ không làm khó được nàng, nhưng lúc này tình thế cấp bách, không biết lúc nào dược hiệu mới hết tác dụng, nàng đành phải cầu xin sự giúp đỡ của Minh Chiêu.
Minh Chiêu khoát tay, nói: “Ngươi trước hết cứ ở trong kết giới này đi, nếu ngươi lại chạy trốn tới nơi khác ta càng lo lắng hơn, tiểu bạch hồ kia ta nhất định sẽ cứu, chờ cứu nó xong, ta sẽ đến giúp ngươi”
Thấy Minh Chiêu chuẩn bị cỡ mây bau đi, A Ly vội hỏi
“Ngươi và tiểu bạch hồ kia có quan hệ gì?”
“Đó là nữ nhi của ngươi trong lòng ta, ta mượn tới chơi vài ngày” Minh Chiêu cỡi mây bay đi, áo bào phiêu dật trong gió.
Người trong lòng?người trong lòng của Minh Chiêu là ai? Là nam hay nữ? mượn tới chơi hai ngày là sao? Theo nàng thấy rõ ràng là trộm đứa nhỏ của người ta còn bày đặt nói mượn chơi. A Ly rất chán nản, nàng muốn ra ngoài.
“Thả ta ra, có người ở đây không? thả ta ra” A Ly la to nhưng không có ai đáp lời nàng, các tiên nô trong Kim Dao cung đều nhận được mệnh lệnh của Tịnh Vũ, không cho phép bất kỳ ai đến gần Thanh Viễn điện nửa bước, cho nên dù A Ly kêu to thế nào cũng không có ai dám trả lời, hai tiên nô vừa rồi ở bên ngoài quét rác tưới hoa cũng nhanh chóng rời đi.
A Ly chạm tay vào kết giới cho đến khi hai tay run lên, nàng tuyệt vọng ngã nhào xuống.
Hỉ Hỉ như một đóa tuyết liên nở rộ lúc sớm mai, chưa nhiễm chút bụi trần, không hiểu gì về thế gian hiểm ác, chuyện gì nàng cũng không biết giới lại vì mình mới bị bắt đi nên trong lòng A Ly rất áy náy. Cho dù Minh Chiêu có nói sẽ đi cứu người nhưng đâu ai biết Minh Chiêu có ý đồ gì với Hỉ Hỉ, nếu Hỉ Hỉ rơi vào tay Minh Chiêu cũng như rơi vào một nhà tù khác thì có khác nào bị giam ở Thiên vi cung chứ.
Tô Phù Phong tâm địa độc ác, nếu không tìn ra A Ly, nói không chừng nàng ta sẽ xuống tay ngoan tuyệt với Hỉ Hỉ, nếu Tô Phù Phong dám làm cho Hỉ Hỉ mất dù chỉ một công lông, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Nếu không thể tự tay cứu Hỉ Hỉ thì trong lòng nàng không thể nào yên được.
A Ly cúi đầu ngồi trên mặt đất, tức giận lại dùng đôi tay chụp vào bức tường kết giới trong suốt. Lúc này chỉ thấy ẩn hiện một làn sương đen từ đỉnh đầu A Ly lan tỏa dần trong không khí, A Ly giống như đột nhiên bị kích thích, ngẩng đầu hít sâu một hơi rồi lập tức rít lên một tiếng chói tai, chớp mắt nàng đã biến trở về chân thân, thân hình cao lớn vươn cao, che lấp phân nửa ánh sáng ngoài điện. Lúc hóa thân, bộ pháp của nàng có chút lảo đảo, bốn chân run rẩy, nàng cúi đầu điều chỉnh hô hấp, thân thể dần dần ổn định hơn. Ngẩng đầu lần nữa, vẻ mặt của A Ly càng thêm quyết tuyệt, trong đôi mắt mang theo sự hung dữ, hỏa diễm nơi chót đuôi bùng cháy dữ dội, chiếu rọi, làn sương đen trên đỉnh đầu nàng như kiêng kị hỏa diễm này nên biến thành một điểm đen, nhảy lên hướng thiên linh cái của A Ly rồi không thấy đâu nữa.
“Oành oành —— oành oành —— “
Một loạt âm thanh vang lên, A Ly cắn răng tấn công vào kết giới, dù thân thể nàng làm cho vách tường của kết giới cong lại nhưng nàng cũng bị đánh ngã, y như lấy trứng chọi đá. Nhưng A Ly tính khí quật cường, dù mỗi lần va chạm đều làm nàng đau đến cắn răng nhưng vẫn nhất quyết không lùi bước.
Cho đến khi có một dòng khí xuyên qua, Thanh Viễn điện vì lực đạo của nàng cũng chao đảo, kết giới bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.
“Lã chã —— chẻ keng keng a —— “
Kết giới được cởi bỏ, Thanh Viễn điện cũng bị tác động mà bắt đầu rung lắc dữ dội, vật dụng, cây cỏ trong sân nhỏ thay nhay ngã rạp, bị hất văng ra xa, gạch ngói từ trần nhà rơi xuống như mưa, xem ra đại điện chuẩn bị sụp đổ.
A Ly không quan tâm đến đại điện có sập hay không, nàng vội vàng nhắm hướng Thiên Vi cung mà tới. Dù sao các thượng tiên đều rất giàu có, khả năng biến ảo cũng rất cường đại, cho nên một đại điện bị sập đối với Tịnh Vũ cũng không tổn thất gì nhiều.
Hiện tại, nàng muốn đến Thiên Vi cung, nàng không chỉ muốn cứu Hỉ Hỉ mà còn muốn tính sổ với Tô Phù Phong.
Thiên Vi cung đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, không một âm thanh, thiên binh cũng không vì lần trước A Ly đột nhập mà gia tăng phòng bị, chỉ cho thiên la địa võng giăng trên không bảy sắc màu chiếu rọi là cho thấy Thiên Vi cung đang trong tình trạng đề phòng.
Không hề có dấu hiệu, một nam tử thân hình cao lớn vận áo bào huyền sắc dắt theo một nữ tử xinh đẹp mặc áo màu hồng cánh sen quần lụa mỏng bay đến trên không Thiên Vi cung, động tác của bọn họ cực kỳ cẩn thận, không khinh động đến đám thiên binh bên dưới.
“Dạ, ngươi xác định nữ nhi của chúng ta ở ngay trong cung này?” nữ tử xinh đẹp nhỏ giọng hỏi, nàng có một đôi mị nhãn không hợp với khí chất, long lanh lưu chuyển, dù vô tình cũng có thể hớp hồn người, làm cho người ta không tự chủ mà lún sâu vào.
Nam tử được gọi là Dạ gật đầu đáp “ dù tin này là giả hay thật thì chúng ta cũng phải nhìn thử một lần, không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào”
Nữ tử không nói gì thêm chỉ gắt gao theo sau Dạ, trong đêm đen lóe ra vầng ánh sáng màu hồng nhạt từ thanh kiếm thủy tinh trong suốt, vừa nhìn biết thanh kiếm này đã tắm máu không ít cho nên mới hiện ra ánh sáng như thế.
“Một nghìn năm, Ám Dạ cũng bị phủ đầy bụi một nghìn năm, ta nghĩ ngươi sẽ không đem nó ra sử dụng lần nữa. Dạ, ta biết hôm nay chúng ta đi vào Thiên Vi cung thì không tiếp tục sống những ngày tháng an tĩnh như trước được nữa” Nữ tử nhìn thanh kiếm thủy tinh có tên là Ám Dạ, vẻ mặt của nàng hiện lên nét u buồn, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi màu nâu, người có nốt ruồi này tính cách rất đa sầu đa cảm.
Dạ không trả lời, chỉ ôn nhu cười rồi ôm lấy bả vai của nàng, dùng hành động để bày tỏ sự an ủi. Tựa vào lồng ngực dày rộng, ấm áp của Dạ, cảm giác rất yên lòng.
Dạ tay trái nắm tay nữ tử, tay phải cầm kiếm, mũi kiếm chỉa ngay kết giới, thiên la địa võng liền bị khoét một lỗ nhỏ, hắc bào lóe lên, Dạ đã ôm nữ tử kia không tiếng động tiến vào Thiên Vi cung.
Trong một góc của Thiên Vi cung, Cốc Nhiễm phát hiện kết giới bị tổn hại thì đứng lên khỏi chỗ ngồi, chỉnh sửa lại quần áo có chút hỗn độn, khóe môi hiện lên nụ cười hài lòng
“Đến rồi”
Tịnh Vũ ngồi trên xe lăn bên cạnh, yên lặng uống bạch lộ, không chút biểu tình dư thừa nào, phía sau hắn là Minh Chiêu đang bị Khổn Tiên thằng trói gô lại. Minh Chiêu vẻ mặt thất bại đưa mắt nhìn Tịnh Vũ và Cốc Nhiễm, sớm biết sẽ bị bắt trói như vậy thì lúc trước hắn đã không tiêu sái công khai vào Thiên Vi cung cứu người, lẳng lặng mà làm mới đúng a. Hắn thực sự đã đánh giá cao giao tình của hắn với hai người kia, cho rằng nói tốt vài câu thì Cốc Nhiễm sẽ thả người, không ngờ người ta không chút nể mặt, chỉ mới hất bàn một cái đã bị Tịnh Vũ dùng Khổn Tiên thằng trói lại. Hắn hận bản thân mình ngày thường ham chơi, không dốc lòng tu luyện, nếu không thì đâu dễ gì bị Tịnh Vũ áp chế như thế. Chả trách phụ vương mỗi khi thấy hắn đều nhìn bằng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép.
Hắn bĩu môi thấp giọng lẩm bẩm: có ai nhanh tới cứu ta a? ta thực sự không muốn nhìn thấy người đó a.
“Như thế nào? Ngượng ngùng khi gặp lại lão bằng hữu sao?” Cốc Nhiễm phát hiện thính lực của hắn ngày càng tốt, những gì Minh Chiêu lẩm bẩm hắn đều nghe rất rõ, đương nhiên chuyện phong lưu trước kia của Minh Chiêu hắn cũng biết rất rành mạch.
“Cắt! Ai ngượng ngùng? Ta sợ hắn thấy ta sẽ ngượng ngùng thôi” Minh Chiêu tuy mạnh miệng nhưng thật ra trong lòng lại rất lo lắng.
“Si mê ngươi ta không thành, thấy người ta có vợ lại trải qua những tháng ngày hạnh phúc mỹ mãn, không cam lòng liền bắt đứa nhỏ của người ta cho hả giận nên đương nhiên là ngươi không dám đối mặt người ra rồi” Cốc Nhiễm không bỏ qua cơ hội chế giễu Minh Chiêu, gõ gõ ngón tay lên bàn.
Mỗi khi nhắc tới đoạn tình này của Minh Chiêu, Cốc Nhiễm lại không nhịn được ý cười, nếu vừa rồi Minh Chiêu không tới tìm hắn đòi tiểu bạch hồ thì hắn còn không biết là do Minh Chiêu bắt trộm của lão bằng hữu.
Không thể không nói, Minh Chiêu làm vậy rất trẻ con, người đó cũng không dễ chọc, Minh Chiêu đúng là tự tìm phiền toái, cục diện rối rắm này cần phải có người thu dọn, mà hắn cùng Tịnh Vũ trói Minh Chiêu lại cũng là muốn tốt cho hắn, miễn cho hắn nóng đầu lại làm ra chuyện khác người gì nữa.
Nghe Cốc Nhiễm chế nhạo, khuôn mặt Minh Chiêu ửng hồng, liếc mắt nhìn Cốc Nhiễm oán trách “ ta đã nghĩ thông suốt, đang tính đem đứa nhỏ trả lại thì không ngờ bị ngươi bắt. Ta dám cam đoan với ngươi, hắn tuyệt đối không phải là hung thủ giết Tô gia”
“Nga? Ngươi vì sao xác định như vậy?” Cốc Nhiễm nhíu mày, vì sao hắn cảm thấy mọi người đều đang có gì đó giấu hắn, giống như cả thế giới này đều biết chỉ riêng mình hắn thì không, bọn họ diễn mãi thì cũng có lúc sẽ lộ ra sơ hở, hắn nhất định sẽ tìm ra manh mối.
Tịnh Vũ bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Minh Chiêu, tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm, Minh Chiêu hiểu ý hắn, không thể nói chuyện của A Ly ra.
“Ta đoán!” Minh Chiêu vô lại nhếch miệng cười, âm thầm cầu nguyện Cốc Nhiễm đừng tiếp tục hỏi.
Lúc này Tô Phù Phong ở sau lưng Cốc Nhiễm tươi cười đi vào sau tấm bình phong bằng cẩm thạch, đưa tay xuyên qua hai luồng ánh sáng trắng đang trói buộc tiểu bạch hồ, xách tai của nàng lên nói ‘ có người tới cứu ngươi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.