Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 62: Đồ Nhi! Ngươi Không Được Đè Vi Sư! 24





Qua chiếc mặt nạ vàng kim đầy uy quyền kia là một cặp mắt bình thản không chút gì gọi là ngạc nhiên khi nghe Lạc Thiên Kỳ nói như vậy, hiển nhiên là hắn đã đoán ra được Lạc Thiên Kỳ sẽ phát giác ra mình là người đứng sau.
Như một cơn gió thoảng qua Diệp Thanh Tri đã đứng trước mặt Lạc Thiên Kỳ, tay đưa lên gỡ mặt nạ ra để lộ gương mặt mỹ miều, nó không còn vẻ ôn nhu giả tạo như thường ngày mà lại rất sắc sảo còn có chút gì đó nguy hiểm.
"Đệ rất nhạy cảm đấy."
Đổi với ánh nhìn đầy sắc bén của Diệp Thanh Trì, Lạc Thiên Kỳ mặt vẫn không đổi sắc, tựa như thái độ của hắn không chút gì ảnh hưởng đến y.
Môi mỏng nhếch nhẹ lên tạo độ cung hoàn hảo làm cho ai kia cũng phải ngẩn người.
Quả thật đã thay đổi rất nhiều, nhìn Lạc Thiên Kỳ vừa cấm dục vừa ma mị quyến rũ khác xa với Lạc Thiên Kỳ nhàm chán khi trước, Diệp Thanh Trì trong lòng không nhìn được mà dâng lên một cảm giác quái dị, trong đầu bỗng xẹt qua một ý nghĩ muốn đem người này về tay.
Bàn tay đưa lên muốn chạy vào sườn mặt tinh xảo nhưng bị y né tránh khựng lại giữa không trung, Diệp Thanh Trì cười lạnh vươn tay bóp lấy cằm của y, kéo y kề sát mặt mình.
"Tiểu Kỳ không ngoan như trước kia rồi."
Lạc Thiên Kỳ không hề giấu diếm mà nhìn Diệp Thanh Trì với đôi mắt chán ghét.
"Bỏ cái tay thối của ngươi ra khỏi mặt ta...!Diệp Thanh Trì, ngươi làm vậy không thấy hổ thẹn với tông môn hay sao? Đường đường là Chưởng môn của chính phái, không ngờ lại là kẻ đứng đầu trong tổ chức giết người."
Diệp Thanh Tri cười đầy mỉa mai "Ha cái danh Chưởng môn nhỏ nhoi ấy đệ nghĩ ta cần sao? Cái ta muốn là sức mạnh, là địa vị đứng đầu trên tất cả mọi thứ..."
Dừng một chút hắn lại nhìn vào Lạc Thiên Kỳ "Tiểu Kỳ, lúc trước đệ luôn đi theo ta, luôn luôn giúp đỡ ta, tại sao lần này lại chống đối ta? Đệ không thích ta nữa sao?"
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày, có phải là y nhìn nhầm không? Sao lại thấy khi hỏi câu cuối cái ánh mắt kia lại đau lòng đến thế.
Lạc Thiên Kỳ im lặng không đáp lời để Diệp Thanh Trì tự mình độc thoại, hắn đột nhiên cười lớn.
"Ha ha ta biết rồi, ta biết rồi, là do tên đồ đệ kia của đệ đúng không, vì đệ thích hắn rồi nên không thèm quan tâm đến ta nữa."
Hắn nói như gằn, lực tay cũng mạnh thêm, Lạc Thiên Kỳ đau đến cả mặt nhăn lại, khó khăn đưa tay đẩy tay hắn ra.
"Diệp Thanh Trì! Ngươi nói vậy là có ý gì? Bọn là là sư đồ!"
Đối với lời nói này của y, hắn liền cho rằng y có tật giật mình đang cố gắng bào chữa cho mình, Diệp Thanh Trì cười lạnh, từng lời nói phát ra hơi lạnh truyền đến tai y.
"Sư đồ? Vậy ta hỏi đệ có sư đồ nào với nhau mà hằng đêm ngủ chung hay không? Có sư tôn nào lo lắng quá mức như đệ hay không? Một vết xước nhỏ cũng cuống cả lên, lúc đó thật giống như lúc đệ lo lắng cho ta khi trước..."
Nói đến đây giọng hắn êm đi hẳn, Lạc Thiên Kỳ trầm mặc không nói gì, sau đó lại nói.
"Những điều đó không chứng minh được gì cả, ta và Tiểu Duệ là trong sạch."
Diệp Thanh Trì như bị kích động nắm chặt lấy hau bả vai của Lạc Thiên Kỳ, đôi mắt hằn lên tơ máu nhìn thẳng vào y.
"Không chứng minh được gì? Trong sạch? Ha được thôi, vậy ta hỏi đệ có sư đồ nào ôm nhau, hôn nhau thắm thiết như vậy không?"
Những lời này trực tiếp đánh thẳng vào người Lạc Thiên Kỳ khiến y triệt để câm nín, trong đầu miên man nhớ lại lúc hai người hôn nhau, hình như không có sư đồ nào như vậy thật, nhưng y chỉ là bón thuốc cho Tiểu Duệ, rồi chịu trách nhiệm với Tiểu Duệ thôi mà, nó cũng đâu là to tát gì.
Lại nhìn đến người đang kìm nén cơn giận trước mặt mình y có chút không hiểu, tại sao tên này lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, trước kia không phải chê nguyên chủ phiền phức lắm hay sao, y lười quan tâm cũng lười giải thích với hắn chỉ thờ ơ mà nói.
"Thì sao chứ? Ta cũng đâu thấy có...!" vẫn đề
Chưa để Lạc Thiên Kỳ nói hết Diệp Thanh Trì đã tức giận gầm lên.
"Đệ hỏi ta? Lạc Thiên Kỳ đệ có biết mình vừa nói gì không hả?"
Lạc Thiên Kỳ chau mày đẩy hai bàn tay đang giữ vai mình ra, y lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
"Diệp Thanh Trì, liên quan gì đến huynh? Dù ta và Tiểu Duệ có ra sao, thì liên quan gì đến huynh?"
"Ta..."
Diệp Thanh Trì ngớ người nhìn gương mặt lạnh lùng của y, hắn cảm thấy thật xa lạ, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng.
Liên quan gì đến huynh?
Câu hỏi như đâm vào tim hắn, Diệp Thanh Trì né đi ánh mắt của y, trong đầu đã rối thành một đoàn, phải nhỉ liên quan gì đến hắn, hắn có tư cách gì xen vào chuyện của y chứ, lấy tư cách là sư huynh hay là người từng được y thích? Sư huynh? Bây giờ hắn như vậy, không khác gì ma đầu, một người chính nhân quân tử như y sẽ nhận sư huynh này sao? Người y từng thích? Ha nằm mơ đi, hắn khi trước đã đối xử với y ra sao chứ? Coi y như một con cờ để mình lợi dụng, xem thường tình cảm của y, trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ, hắn bị y đối xử như vậy xem ra cũng đáng lắm.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy y cùng tên đồ đệ kia đứng cạnh nhau và có những cử chỉ thân mật, hắn không hiểu sao lại thấy ghen tị và càng chán ghét cái người đồ đệ tên Khúc Tư Duệ kia, ghét đến nổi muốn hắn biến mất đi.
Diệp Thanh Trì tự nghĩ, phải chăng y đã có tình cảm với vị sư đệ này của mình rồi? Lúc đầu hắn bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, liền đem hết buồn bực trút lên đám người thuộc hạ khiến họ trong một thời gian không dám bén mảng lại gần hắn.
Hắn cứ tưởng qua một thời gian thì cái cảm xúc đáng ghét này sẽ biến mất, nhưng chính vào ngày hôm đó, khi tận mặt chứng kiến hai người ôm hôn nhau thắm thiết như các cặp tình nhân hắn hận đến nổi không thể lao đến tách hai người ra và cho Khúc Tư Duệ một kiếm kết liễu, đến nay lại nghe những lời lạnh nhạt từ y, tim hắn lại đau cực kỳ.
Diệp Thanh Trì đưa mắt nhìn Lạc Thiên Kỳ tự cười giễu bản thân, xem ra hắn thích y thật rồi, nhưng có phải đã muộn rồi hay không?
Chợt ánh mắt Diệp Thanh Trì thay đổi, không còn vẻ u ám mà lại đầy ngoan độc, với hắn không có gì là muộn màng cả, nếu Lạc Thiên Kỳ thích tên nhóc kia như vậy thì hắn sẽ khiến tên nhóc ấy biến mất, khi ấy y sẽ quay lại thích hắn như trước thôi có phải không? Nhưng hắn nào biết y vốn không phải là Lạc Thiên Kỳ, không phải là người thích hắn.
Sự biến đổi thất thường này của hắn khiến Lạc Thiên Kỳ không nhịn được sợ hãi mà lùi về sau vài bước, đây là sắp nổi điên rồi hay sao?
Diệp Thanh Trì bước đến bắt lấy cổ tay y kéo mạnh vào lòng mình, hắn vuốt nhẹ má y cười cười nói.
"Tiểu Kỳ ngoan, ta là sư huynh của đệ sao lại không liên quan được cơ chứ."
Lời nói của hắn khiến y rùng mình, y vũng vẫy muốn thoát ra nhưng lại bị hắn ghìm chặt lại.
"Tiểu kỳ, có thể trở về như trước đây được hay không? Ta nhất định sẽ đối xử tốt với đệ."
Lạc Thiên Kỳ khựng lại, y không vùng vẫy nữa, hai tay hoàn toàn buông xuống, y ngước đôi mắt không chút cảm xúc của mình lên nhìn hắn, lạnh nhạt nói ra hai chữ
"Không thể."
Tên này mơ đẹp quá nhỉ, trở về như trước đây? Đối xử tốt? Hừ, có tác dụng gì sao? Không thấy muộn rồi hay sao? Y cũng không phải là nguyên chủ, cũng không ngu ngốc mà tin vào lời nói của một tên tra nam, cái tham vọng sức mạnh cùng quyền lực kia của ngươi, sớm đã bao trùm cả tâm trí ngươi rồi.
Diệp Thanh Trì cau mày buông mạnh y ra, giọng điệu pha lẫn khó chịu cất lên, hắn lần này thật sự bị y chọc điên rồi.
"Tiểu Kỳ là đệ ép ta."
Nói xong hắn quay sang nói lớn với đám thuộc hạ của mình.
"Đem đệ ấy vào căn phòng kia nhốt lại, còn con chuột nhắt kia...!các ngươi biết làm gì rồi nhỉ?"
"Rõ."
Lạc Thiên Kỳ hoảng sợ kêu lên "Diệp Thanh Trì ngươi định làm gì Tiểu Duệ?"
"Làm gì? Đệ nghĩ ta sẽ làm gì?"
Đồng tử co lại, nhìn đám người lao vừa lao ra khỏi cánh cửa lớn Lạc Thiên Kỳ lập tức đuổi theo, nhưng chưa được hai bước đã bị đám người bắt lại cưỡng ép nuốt xuống một viên thuốc khiến thân thể rã rời, không còn chút sức lực.
Y ngước đôi mắt hận thù của mình nhìn về phía Diệp Thanh Trì thều thào "Nếu ngươi đụng vào một sợi tóc của Tiểu Duệ, ta nhất định sẽ giết ngươi."
Nói xong y liền ngất đi, Diệp Thanh Trì phất tay kêu người đem y vào trong, còn một mình đứng giữa đại điện rộng lớn, hắn trầm mặc nhìn chiếc mặt nạ trên tay sau đó dứt khoát đeo nó lên bước ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.