Sau khi tiến hành rút linh hồn Lạc Thiên Kỳ trở về không gian hệ thống trắng xóa, tiếp tục làm mèo lười nằm trên giường bắt đầu khoảng thời gian nghỉ ngơi nhàn hạ, suốt ngày chỉ có ăn rồi ngủ, điểm vì thế cũng giảm đi không ít vì đống đồ ăn của y.
1503 tức nhưng không thể làm gì chỉ có thể cắn răng mở bảng hệ thống ra thăm dò.
1503 bận rộn đi tìm nhiệm vụ cho ký chủ nhà mình, nhưng đọc hoài vẫn không thấy thế giới nào hay ho.
Đang lúc chán nản thì từ đâu một thông báo hiện lên, nó có chút tò mò mà bấm vào.
Một luồng sáng lóe lên bao trùm lấy hai người, thế là hai người cứ thế mà xuyên.
1503 đang ngơ ngác cái bị xuyên: Ủa gì vậy mẹ?
Lạc Thiên Kỳ đang ăn bánh đột nhiên xuyên: Ủa má ơi, cho ăn hết miếng này rồi đi không được à?
Phong Vân quốc, một đất nước phồn thịnh nằm ở trung tâm phía Nam, xung quanh được bao bọc bởi nước biển và ba đế quốc hùng mạnh khác.
Thời Lạc Vân đế, nhân dân sống ấm no hạnh phúc, ai ai cũng ca ngợi hoàng đế tài đức, thiện lương vô độ.
Nhưng nay vì lao lực mà đổ bệnh nặng, nhân dân đau thương vì sắp mất đi một vị vua tốt, bây giờ chỉ còn biết trông chờ vào vị thái tử vừa được sắc phong kia, hi vọng tương lai sẽ trở thành vị hoành đế anh minh được người dân kính trọng như phụ hoàng của mình.
Nghe nói hoàng đế có mười chín người con, trong đó có năm người là công chúa, còn lại là các hoàng tử.
Nhưng ai nấy tính tình khác biệt, người thì mưu mô độc ác, người ngu ngốc dại khờ, chỉ có vị thái tử trước kia là thập hoàng tử thông minh sáng dạ, tài trí khôn lường, nhưng lại rất nghịch ngợm thường lén trốn ra ngoài cung chơi.
Lạc Vân đế cũng vì thế mà càng thêm sầu não.
Ngoài ra, nhan sắc của vị thái tử này cũng được mọi người bàn luận sôi nổi, mỗi người một lời miêu tả không giống nhau, nhưng khi quy lại thành ý chính thì chính là.
Vị thái tử này rất đẹp, giống như thể trích tiên hạ phàm, vài người nói rằng chỉ cần nhìn thấy gương mặt ấy một lần thì cả đời sẽ không quên, bởi vì người đó thật sự quá đẹp.
Hoàng cung,
Tiếng bước chân dồn dập vang lên giữa trời đêm thanh vắng.
Một đoàn người gồm bốn thái giám, sáu nô tì xách theo đèn lồng trên tay, vội vội vàng vàng đuổi theo cái bóng trắng đang uyển chuyển nhảy trên từng mái nhà.
Có người hô to.
"Thái Tử, đừng nhảy nữa, người mau xuống đi, ở trên đó rất nguy hiểm."
Đám người cũng nhao nhao nói theo, ai nấy đều mang theo nét mặt hoảng hốt, một khắc cũng không dám rời thân ảnh kia.
Đừng đùa đó là Thái Tử đấy, là Thiên Tử tương lai, họ nào dám để y bị thương dù chỉ là một vết xước nhỏ, dễ dàng mất đầu như chơi.
"Người mau xuống đi Thái Tử, nô tì xin người đấy."
Trên mái nhà, một thân bạch y đứng phiêu giật trong gió, mái tóc dài đen mượt được buộc cao, đuôi tóc bay phấp phới trong làn gió đêm, đôi mắt lục bảo xinh đẹp của người đó như sáng lên nhìn về đám người đang thở hổn hển bên dưới, khóe miệng cong cong tựa vầng trăng khuyết.
"Kêu Lục tướng quân đến bế ta xuống, chứ ta sợ độ cao lắm á."
"...."
Ngài sợ độ cao thì còn nhảy lên đó làm gì vậy hả?
Đám cung nhân rối rắm nhìn nhau, biết đi đâu mà tìm Lục tướng quân chứ.
Bọn họ nghe tin ngài ấy đã dẫn theo quân ra ngoài từ sáng sớm theo lệnh của Bệ Hạ, không biết bây giờ đã trở về chưa.
Hết cách họ chỉ đành cử một người đi đến phủ tướng quân để thăm dò, còn nhứng người khác thì ở lại canh chừng y.
Lạc Thiên Kỳ ngồi xếp bằng trên mái nhà, tay chống cằm lơ đãng nhìn về phía trước.
Ở thế giới này thân phận của y là Thái Tử của Phong Vân quốc.
Kẻ có dung mạo tuyệt thế được người người truyền tai nhau.
Nghĩ đến đây Lạc Thiên Kỳ thở dài, nhìn mặt đẹp thì có đẹp đấy nhưng nhìn yếu đuối quá đi mất, đường nét trên mặt mềm yếu có khác gì nữ nhân không chứ.
Kể đến cuộc đời của vị Thái Tử này, sinh ra trong hoàng thất, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, lớn lên lại càng thuận lợi mà nhận được sự sủng ái của Hoàng Đế, cuộc đời nói chung là chỉ có thuận lợi mà sống nếu không vướng phải một người.
Tự An Kiên, thầy dạy học của Lạc Thiên Kỳ, với cách cư xử ôn hòa, ôn nhu lại dịu dàng, đứa trẻ như Lạc Thiên Kỳ dễ dàng nảy sinh cảm xúc khác lạ với người thầy này của mình.
Đến khi y lên 15 tuổi, cũng là lúc được sắc phong lên ngôi vị Thái Tử, y quyết định bày tỏ tình cảm chân thành trong lòng với đối phương.
Tự An Kiên ngoài mặt ân cần, nhẹ nhàng chấp nhận, nhưng trong lòng đã thấy kinh tởm vạn phần, là một nho giáo lễ nghĩa, chuyện mình bị một nam nhân khác thương nhớ chính là quá kinh khủng đối với hắn.
Nhưng vì e ngại thân phận Thái Tử của y, hắn chỉ đành chấp nhận, và cũng tìm cách lợi dụng vị Thái Tử này giúp mình thăng tiến địa vị trong hoàng cung.
Tự An Kiên một bên giả bộ yêu thương Lạc Thiên Kỳ, một bên lại quyến rũ Thập Nhị công chúa Lạc Linh, khiến nàng mê muội hắn, từ một thiếu nữ ngây thơ lại trở nên âm mưu hiểm độc, biết y có quan hệ mập mờ với hắn, nàng ta hết lần này đến lần khác ra tay hãm hại ca ca ruột của mình là Lạc Thiên Kỳ.
Một hôm, nàng ta lừa y ra khỏi kinh thành, hạ thuốc rồi cho người cư.ỡng bức y, khiến thanh danh của y bị hủy hoại, ngôi vị Thái Tử bị phế truất mang theo tủi nhục mà bị đày ra biên cương.
Nhiệm vụ lần này của y chính là xử lý tên tra nam kia và giúp muội muội mình giữ lấy sự lương thiện.
Hai nhiệm vụ nhưng chỉ cần làm cái đầu thì cái thứ hai cũng sẽ tự hoàn thành.
Chỉ cần vị muội muội này không dây vào tên tra nam thối kia thì vẫn là tiểu công chúa đáng yêu rồi.
Còn về vị Lục tướng quân Lục Huyền Vũ kia, dù nhiệm vụ không nói đến nhưng vào lần đầu gặp mặt, y cảm nhận được khí tức quen thuộc, trong lòng biết rõ đó là người nọ, nên quyết định phải nhanh tay bắt người về bên mình càng sớm càng tốt.
Đang suy nghĩ miên man nên y không hề biết rằng từ bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.
Nam nhân xung quanh tỏa ra khí thế áp bức không lường, gương mặt góc cạnh anh tuấn nhưng lại nghiêm nghị.
Đám cung nhân bên dưới trong lòng run cầm cập, cầu mong Lục tướng quân không vì tức giận mà chửi mắng Thái Tử.
"Nghe nói Thái Tử muốn gặp ta?"
Giọng nói trầm đục đầy nam tính khiến y đang suy nghĩ vẩn vơ giật bắn mình, người mất đà mà ngã ra sau, may sao có một cánh tay kéo lại.
Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt nhìn gương mặt nam tính của nam nhân, vừa lạ nhưng lại vừa quen, y có chút cảm thán.
Người này dù qua thế thế giới nào, dù ở thân phận nào cũng soái khí như vậy nha.
Lục Huyền Vũ nhíu mày khi nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên, dứt khoát kéo người dậy.
Lạc Thiên Kỳ thuận đà mà nhảy lên treo cả người mình lên người hắn.
Hai tay vòng qua cổ hắn, hai chân cũng vòng qua eo, đầu gục trên bờ vai rắn chắc của nam nhân.
Lục Huyền Vũ bao năm ở chiến trường tâm sớm đã rèn thành sắt đá không dễ bị kích động, nhưng nay chỉ vì hành động này của y mà trở nên hốt hoảng.
"Ây da người ta sợ quá đi mất, Lục tướng quân mau ôm ta xuống đi."
Giọng nói của thiếu niên hơi nũng nịu, thổi vào tai Lục Huyền Vũ như mèo nhỏ kêu.
Cánh tay đang đỡ lấy y của hắn hơi run nhẹ.
Đám cung nhân bên dưới nhìn cảnh này chỉ biết trợn mắt há mồm.
Trong lòng hoảng sợ cực độ, ai ai trên đời chả biết danh xưng chiến thần chết chóc của Lục tướng quân, không chỉ vì hắn giết được rất nhiều kẻ địch mạnh mà còn bởi vì tính cách của hắn chính là lạnh lùng tàn nhẫn, một lời không hợp liền vung kiếm lấy đầu người ta.
Người đời cũng vì thế cho hắn thêm một cái danh xưng khác là đại ma đầu.
Đại ma đầu nào đó lúc này lại đang ngây ngốc không biết nên đặt tay của mình ở vị trí nào, để ở trên hay để ở dưới đây.
Cuối cùng là nhắm mắt để đại rồi ôm y nhảy xuống dưới.
Cứ tưởng khi xuống thì người này sẽ thả mình ra, nào ngờ lại còn dính chặt hơn.
Bên tai hắn vang lên giọng nói mang theo ý cười của thiếu niên.
"Lỡ đưa ta xuống rồi, vậy nhờ tướng quân bế ta về cung luôn nhé, sợ quá nên hai chân ta mềm nhũn luôn rồi đây này."
Lục tướng quân: Ta hình như có thấy một đám người ở đằng kia, giờ quăng tên nhóc này qua đó được không nhỉ?
Đám cung nhân nào đó ngoảnh mặt làm ngơ: Thân thể Thái Tử quý giá bọn ta không dám đụng, vẫn là Lục tướng quân ngài ôm về thì hơn.
Lạc Thiên Kỳ thấy hắn cứ im lặng mãi không trả lời, hai chân liền đung đưa, giọng nói nũng nịu hơn khiến tâm hắn mềm như nước.
"Người ta buồn ngủ lắm á, mau bế về đi mà."
- - Liêm sĩ của con tôi nó mất dần theo thời gian quý vị à --.