Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 15: Chương 15




Người mẹ kia thoát khỏi trạng thái mang trái tim thiếu nữ khôi phục lại bình thường quay sang nói chuyện chính:
– Con trai tôi ngày hôm đó thật sự làm tôi tức chết, suýt nữa bùng nổ ở ngay trước mặt cảnh sát. May mà anh cảnh sát kia quá là đẹp trai…Còn may anh cảnh sát kia ôn hoà khuyên bảo, cuối cùng tôi mới bình tĩnh lại được.
Trà Lê nói:
– Cảnh sát đi rồi, nhà chị có xảy ra chuyện gì nữa không?
– Không. Con trai tôi nhận lỗi, cũng xin lỗi tôi. Hai ngày qua biểu hiện của nó rất ngoan. Tôi là mẹ lẽ nào còn tính toán với nó? Thế là liền bỏ qua mọi chuyện.
Người mẹ nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng chuyện đêm đó, sắc mặt hơi ảm đạm, nói:
– Tôi sống ở thành phố Noah từ nhỏ, từ trước đến nay chưa từng trải qua sự kiện bạo lực gì, sắp bốn mươi tuổi rồi, lần đầu tiên bị người ta tát vào mặt, người đánh tôi lại là con trai tôi yêu nhất. Trái tim tôi như tan nát.
Trà Lê không có người thân, không có gia đình, thực ra rất khuyết thiếu tình cảm trực tiếp với người thân gia đình, nhưng vẫn an ủi:
– Con chị mới mười lăm tuổi, trẻ vị thành niên tính cách không ổn định, dễ mắc sai lầm bốc đồng…Tôi nghĩ con chị chắc không có ý đó…Trẻ con đánh nhau sẽ không bao giờ đánh mặt đâu.
Người mẹ kia: – …
Trà Lê cũng nhận ra an ủi không phải là an ủi như vậy, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, trên trán lấm tấm mồ hôi lớn, nhìn Úc Bách cầu cứu.
Úc Bách đang lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, lúc này sắc mặt thay đổi rõ ràng, việc đứa trẻ này thực sự tấn công mẹ mình trong một cuộc tranh chấp gia đình dường như khiến hắn bị sốc, thậm chí hắn còn không chú ý đến yêu cầu giúp đỡ của Trà Lê.
Đúng lúc này, một bóng đèn chợt lóe lên trên đầu người mẹ, chị ta như nghĩ tới gì đó, bắt đầu ra sức khen cộng sự:
– Nhưng anh cảnh sát kia đúng là người tốt, rất có năng lực, còn rất có trách nhiệm. Cũng may có anh cảnh sát đó chứ không thì tôi không biết sự việc sẽ đi đến đâu. Tâm lý trẻ vị thành niên đúng là khó nắm bắt, vợ chồng tôi cũng không biết phải làm thế nào, thế mà anh cảnh sát siêu lợi hại, chắc là ở nhà rất hòa thuận với con trai, chỉ nói mấy câu thôi mà con trai tôi đã tin tưởng anh ta rồi, nhận thức được mình không nên đối xử với bố mẹ như vậy. Người nhà với nhau thì nên giao tiếp nhiều với nhau, cũng để bậc làm cha làm mẹ chúng ta hiểu nên tôn trọng sự riêng tư của con trẻ. Cuối cùng sự việc đã được giải quyết thoả đáng.
Cuối cùng nói:
– Sở cảnh sát của các anh thăm đáp lễ là muốn được chấm điểm phải không? Tôi sẽ cho anh cảnh sát này toàn điểm năm sao.
Người phụ nữ này làm nhân viên dịch vụ khách hàng trực tuyến đã nhầm tưởng hai người Trà Lê là nhân viên của sở cảnh sát cử tới thăm đáp lễ.
Mấy phút sau, Trà Lê bước ra khỏi chung cư, thở phào nhẹ nhõm, chuyến đi này tựa hồ đã vô ích rồi…
Theo mô tả của phụ huynh, tối hôm đó cộng sự đã giải quyết một tranh chấp bình thường, không có gì đặc biệt.
Úc Bách chậm lại một chút cũng đi ra, trong tay lại cầm một quả quýt.
Vị phụ huynh kia ban nãy có mua một túi hoa quả đã đặc biệt chọn quả to và ngon nhất cho hắn.
– Sao anh có thể nhận đồ của người dân được? – Trà Lê trách, – Mau trả lại cho người ta đi.

Úc Bách không để tâm, nói:
– Tôi có thể nhận, bởi vì tôi không phải cảnh sát.
Trà Lê đành phải mặc kệ hắn.
– Anh cảnh sát, anh muốn ăn không? – Úc Bách hỏi.
– Cảnh sát đương nhiên không ăn. – Trà Lê xụ mặt cự tuyệt.
Úc Bách bóc vỏ quả quýt, mùi thơm chua ngọt của quả quýt tụ lại thành hình khói, bồng bềnh trước mặt Trà Lê… Hình như là một quả quýt rất ngon.
Trà Lê:
– … Có thể cho tôi một múi được không?
Vì thế Úc Bách chia quả quýt cho anh, còn gỡ sạch xơ quýt cho anh.
Úc Bách có vẻ như rất biết chăm sóc người khác.
Trà Lê có liên tưởng như vậy, ăn quả quýt, nhìn Úc Bách thăm dò hỏi:
– Anh có con không?
Úc Bách ngẩn ra:
– Anh nghĩ cái gì vậy? Tôi chưa kết hôn, chưa yêu đương chưa có người yêu, lấy đâu ra con.
Trà Lê nói:
– Nhưng lời nói và hành động của anh dường như luôn biết dỗ dành trẻ con.
– Anh nói vậy cũng không sai, – Úc Bách ngoài ý muốn chớp mắt, có chút ngượng ngùng cười rộ lên, nói, – Trước kia tôi…Trong đoàn đội, tôi là leader, quen chú ý chăm sóc đồng đội rồi.
Thì ra là thế, Trà Lê gật đầu, nhấn mạnh:
– Nhưng hiện tại tôi mới là leader, anh phải nghe tôi, không được xằng bậy.
– Này anh cảnh sát tốt bụng, – Úc Bách tiện hỏi, – Thời điểm anh với cộng sự mất tích cùng làm việc, cũng là anh mang đội à?
Trà Lê nói:

– Nửa rưỡi, tùy vào hoàn cảnh của từng trường hợp cụ thể. Anh không cần phải so sánh với cộng sự của tôi. Anh ấy có kinh nghiệm sống và làm việc phong phú. Anh là người mới, là người ngoài, chưa quen với nơi này, làm sao có thể so sánh với một người cảnh sát trưởng thành và giàu kinh nghiệm?
– Ừ. – Úc Bách sâu xa nói, – Người trưởng thành và giàu kinh nghiệm tại sao còn phải đợi anh đi cứu? Có thể thấy được trưởng thành và giàu kinh nghiệm cũng chưa chắc có tác dụng gì.
Trà Lê hoài nghi nhìn hắn, hỏi:
– Anh có ý gì? Sao lại nói cạnh khoé vậy?
Úc Bách bày ra vẻ vô tội, nói:
– Tôi không nói cạnh khoé, tôi rất quang minh chính đại nghi ngờ năng lực của anh ta, chẳng những bản thân gặp nguy hiểm, còn muốn anh mạo hiểm đi cứu mình.
– Anh ấy chỉ gặp chuyện ngoài ý muốn thôi. – Trà Lê bênh vực người mình, nhưng cũng muốn dùng lý phục người, nói, – Ví dụ như nói anh người xuyên truyện tranh, bản chất cũng là mất tích ngoài ý muốn, nếu như anh có một cộng sự chân thành giống như tôi, anh ta chắc chắn sẽ tìm mọi biện pháp để cứu anh, không tiếc cái giá nào cũng muốn cứu anh về.
Sắc mặt Úc Bách thay đổi.
Trà Lê nhớ tới hắn nói trong thế giới ba chiều mình không có gì lưu luyến cả, sau khi xuyên truyện tranh có lẽ sẽ không có người nào bởi vì nhớ hắn mà tìm mọi cách tìm kiếm hắn.
– Tôi xin lỗi. – Trà Lê hối hận vì mình đã lỡ lời, có lẽ cho rằng Úc Bách khổ sở, giải thích, – Nhưng tôi thật sự không có ý gì cả, tôi chỉ muốn nói, tôi bằng lòng mạo hiểm để tìm kiếm cộng sự, ngược lại nếu tôi mất tích, anh ấy nhất định cũng sẽ làm vậy vì tôi.
– …- Tâm trạng của Úc Bách càng tệ hơn, yên lặng một lát gượng gạo nói, – Tôi không phải người keo kiệt. Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Sự việc cộng sự của anh mất tích, có vẻ như không có liên quan đến hộ gia đình kia.
Trà Lê cũng cảm thấy bất lực, cuộc sống của hộ gia đình kia vẫn bình yên, dường như họ chưa hề vướng vào bất kỳ biến cố nào.
Úc Bách vừa rồi ăn quả quýt đã bóc vỏ quýt rất nguyên vẹn, để trong bàn tay giống như một cái đèn lồ ng nhỏ, lúc này đang tung vỏ quýt lên xuống, giống như người qua đường biểu diễn xiếc, còn dùng giọng điệu khiêu khích với Trà Lê:
– Anh đừng gấp, anh là thần thám có siêu năng lực, anh nhất định có biện pháp.
Trà Lê lạnh nhạt nhìn hắn, nói:
– Tôi không có biện pháp gì cả. Anh chỉ muốn lừa gạt tôi biểu diễn siêu năng lực cho anh xem thôi. Anh không phải nhiệt tình giúp tôi.
– Tất nhiên là tôi nhiệt tình muốn giúp anh rồi. Anh bảo tôi làm gì tôi sẽ làm vô điều kiện. – Úc Bách nghiêm túc bày tỏ, sau đó nói, – Tôi chỉ không nén được tò mò, siêu năng lực của anh…là cái kia à?
Ban đầu hắn cho rằng “siêu năng lực” của Trà Lê giống mình, chính là có thể đọc được một phần hệ điều hành và xem các hiệu ứng đặc biệt trong truyện tranh, nhưng hiện tại thật sự khó có thể đánh giá siêu năng lực của Trà Lê rốt cuộc có hạn mức cao đến đâu.
Ví dụ như nói, Trà Lê dường như có thể mở được tất cả các ổ khóa trên thế giới – đây có tính là siêu năng lực không? Thật khó để xác định. Có lẽ ở một nơi không ai nhìn thấy Trà Lê có thể phi thiên độn địa…cũng không phải hoàn toàn không thể.
Trà Lê đại khái có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, nội tâm vừa tối vừa sáng, càng thấy thần bí thêm. Về phần kỹ năng của mình, đương nhiên không thể dễ dàng bị bại lộ như vậy.

Hơn nữa, cảnh sát Trà Lê còn nhân cơ hội chế nhạo người xuyên truyện tranh xem náo nhiệt không chê việc lớn:
– Siêu năng lực của tôi có rất nhiều loại, nhưng trong đó chắc chắn không bao gồm…không hề đắn đo đính hôn với một người mới chỉ gặp có hai ngày.
Sắc mặt Úc Bách ôn hòa, mỉm cười phối hợp trách:
– Cái gì? Còn có người tùy tiện như vậy hay sao?
– Anh cũng biết mình tùy tiện? Hôn nhân quan trọng thần thánh như thế…- Trà Lê khựng lại, không biết vì sao nhắc tới đề tài tình yêu và hôn nhân làm anh có chút xấu hổ, sửa lời nói, – Thôi không nói chuyện nhàm chán này nữa.
Úc Bách ngược lại rất háo hức muốn tiếp tục thảo luận về những thứ nhàm chán như vậy.
– Nơi này tôi là lão đại, phải nghe lời tôi. – Trà Lê ngăn hắn mở miệng, chuyển đề tài, – Tôi vẫn còn chưa loại bỏ hiềm nghi với hộ gia đình này, người mẹ thoạt nhìn không có vấn đề, tôi cần phải đi gặp đứa bé kia để hỏi chuyện, biết đâu có chuyện gì đó mà phụ huynh không biết.
Úc Bách lại lơ đãng muốn ném vỏ quýt đi, nhìn thấy thùng rác cách xa mấy mét, hắn giơ tay lên tung ra một đường parabol chuẩn xác ném vỏ quýt vào thùng rác.
Trà Lê nhìn động tác của hắn, một lần nữa ý thức được Úc Bách này chắc chắn là một người đàn ông rất đẹp trai trong thế giới ba chiều.
– Anh nói đi đâu thì đi đó. – Úc Bách thoải mái nói, – Anh nói đi làm gì thì tôi sẽ đi theo anh hết.
Năm giờ chiều, thời gian tan học.
Trà Lê và Úc Bách đứng ở cổng trường chờ thiếu niên mười lăm tuổi kia tan học.
Cậu ta cao hơn một chút so với đứa trẻ mười lăm tuổi trong tưởng tượng của Trà Lê, mặc đồng phục học sinh, đeo ba lô và đeo tai nghe. Có lẽ là đang nghe tiếng Anh, bởi vì miệng đang lẩm bẩm đọc theo.
Chỉnh thể là một thiếu niên anh tuấn và tràn ngập sức sống.
Cậu một mình bước ra khỏi cổng trường, quay người đi về phía ga tàu điện ngầm. Trà Lê đã xem ảnh cậu do phụ huynh cung cấp, khi đang muốn gọi cậu thì lại có một thiếu niên khác nhanh chóng đi theo cậu ra ngoài.
Thiếu niên thứ hai liên tục gọi tên người đằng trước nhưng bị phớt lờ, bèn đặt một bàn tay đặt lên trên vai đối phương ép cậu đứng lại, ngang ngược gỡ tai nghe của cậu xuống, nổi giận đùng đùng nói:
– Vì sao cậu lại tự dưng không để ý tới tớ? Cậu giải thích đi!
Lúc đầu Trà Lê định bước tới ngăn cản, nhưng nhìn diễn biến này, hình như…Anh với Úc Bách liếc nhìn nhau, hai người đều tự giác lui về sau một thân cây bên đường.
Thiếu niên đi phía sau mặc quần áo thể thao màu trắng, cao hơn thiếu niên mà Trà Lê muốn tìm hơn nửa đầu, cậu ta rất tức giận chất vấn người kia:
– Tôi chọc giận gì cậu? Tại sao cậu lại cho tôi vào danh sách đen? Tôi nhờ người lớp cậu nhắn hẹn gặp cậu trên sân thượng mấy lần tại sao cậu không tới? Trưa hôm nay gió to và nắng chói chang, tôi chờ cậu sắp biến thành cá khô rồi đấy.
Trà Lê và Úc Bách sau gốc cây: – …
Nhưng thiếu niên mặc đồng phục lạnh lùng nói:
– Xin lỗi tôi không thân với cậu. Tôi có việc phải làm, rất nhiều bài vở phải học, rất nhiều bài tập phải làm, không có thời gian chơi với cậu. Cậu tìm người khác chơi có được không?
Vẻ mặt của thiếu niên mặc quần thể thao đột nhiên cứng đờ, giọng nói cũng có tiếng khóc, hỏi:

– Cậu…không thích tôi nữa phải không? Cậu nói là thích tôi nhất mà? Tôi có chỗ nào không tốt?
Thiếu niên mặc đồng phục bình tĩnh nói:
– Hả? Cậu biết cậu đang nói gì không? Bạn ơi, chúng ta chỉ mười lăm tuổi thôi, nói chuyện này có phải quá sớm không? Rất nhiều người 25 tuổi còn chưa yêu đâu.
Trà Lê và Úc Bách sau gốc cây: – …
Thiếu niên mặc đồng như là sợ bị dây dưa, tranh thủ cơ hội tránh thoát khỏi đối phương, chạy đi rất nhanh giống như đang tránh né ôn dịch.
Thiếu niên mặc quần áo thể thao giống như bị tổn thương nghiêm trọng, sững sờ tại chỗ, một đám mây đen nhỏ tụ lại trên đầu, tia chớp lóe lên và sấm sét vang dội, thoáng chốc dội xuống đầu cậu làm cậu lạnh đến thấu tim.
Trà Lê cùng Úc Bách bước ra khỏi thân cây, thiếu niên đang khóc nghẹn ngào nhìn thấy có hai người lớn xuất hiện đột ngột thì hoảng sợ, vội lau nước mắt đi, quay người muốn chạy đi.
– Chờ chút. – Trà Lê gọi cậu lại, xuất trình giấy tờ tùy thân của mình, sau đó hỏi cậu ta mấy câu hỏi.
Hỏi xong rồi, Trà Lê lại khuyên nhủ cậu hai câu, hy vọng cậu đừng quá đau khổ vì “tình bạn” kia, bảo cậu nên về nhà sớm. Thiếu niên lễ phép tạm biệt, nhưng biểu cảm vẫn rất đau khổ, lau nước mắt rồi đi.
Úc Bách không nắm bắt toàn diện tình huống trước đó, nghe xong liền đưa ra suy đoán của mình:
– Hai nhóc này có phải đang yêu sớm không? Buổi tối về nhà còn lên mạng tâm sự đến muộn, cho nên đã ảnh hưởng tới thành tích học tập. Phụ huynh của cậu nhóc đi trước kia cũng chính là người mẹ mà chiều nay chúng ta vừa gặp, chị ta cho rằng con mình đang yêu qua mạng, muốn tịch thu di động, thế nên mới xảy ra những chuyện sau đó.
Trà Lê cau mày, nói:
– Đúng thế, nguyên nhân gây ra chính là như vậy.
– Thế nhưng, – Úc Bách nói, – Chỉ vì trận mâu thuẫn với mẹ mà cậu nhóc đã hồi tâm chuyển ý, quyết định chia tay với đối tượng yêu sớm của mình à?
Trà Lê nói:
– Nhìn có lẽ là vậy.
Úc Bách nói:
– Yêu sớm rất dễ chia tay. Nhưng mà tôi chưa từng gặp trường hợp nào phụ huynh vừa cấm một cái là chia tay ngay, hầu hết đều là phụ huynh càng cấm thì tình cảm càng tốt. Phụ huynh can thiệp vào thường sẽ biến thành chất dẫn cháy cho tình cảm….Có lẽ thế giới truyện tranh của anh không như vậy, tôi đang nói chính là tình huống ở thế giới thực.
Trà Lê rất sốc, kinh ngạc hỏi:
– Thế giới thực của các anh cho phép yêu sớm? Tuy rằng tôi chưa từng nói, nhưng ở chỗ chúng tôi thì cấm yêu sớm.
– Ở thế giới thực chưa nói tới bị cấm, thế nhưng chắc chắn là cần sự hướng dẫn tốt. – Úc Bách suy nghĩ một chút, nói, – Có vẻ như ở thế giới hai chiều thì lại bị cấm…Người trong sách trước 18 tuổi chưa yêu đương sẽ bị cua đồng.
Trà Lê: –? Nghĩa là gì?
Úc Bách giải thích một hồi, Trà Lê cũng hiểu được, đây cũng là trường hợp bất khả kháng. Bởi vậy, Trà Lê phẫn nộ lên án:
– Tôi vẫn luôn không hiểu vì sao học sinh trung học yêu nhau lại bị cấm. Ở độ tuổi này tại sao không thể yêu đương, thì ra đều do thế giới thực các anh làm hại.
Hết chương 15



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.