Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 13: Chương 13




Câu hỏi này rất dữ dội! Lúc Trà Lê hỏi ra nhìn thẳng vào Úc Bách.
Đồng tử của Úc Bách khẽ run lên, nói:
– Nhiệm vụ xuyên qua gì cơ?
Trà Lê khẩn trương một cách vô cớ:
– Đừng nhiều lời, anh chỉ cần trả lời tôi phải hay không phải thôi.
– Không phải. – Úc Bách nhăn mi lại nói, – Lần đầu tiên ở bệnh viện anh thẩm vấn tôi, anh đã hỏi vấn đề này rồi, lúc đó tôi cũng đã nói rồi, tôi không nhận được nhiệm vụ nào cả. Cái gì mà AI, cái gì mà hệ thống, thần minh gì đó, chưa từng có ai tuyên bố nhiệm vụ cho tôi hết.
– Vậy anh giải thích đi. – Trà Lê nhìn kỹ biểu cảm trên mặt Úc Bách, nói, – Từ việc anh chạy tới tổng thự chặn tôi, kế đó mời tôi ăn cơm, sau đó chủ động làm tài xế đưa tôi đi điều tra vụ án. Xong việc còn lấy lý do đưa tôi về nhà, nhân lúc tôi ngủ thì nằm vạ ở nhà tôi một đêm. Ngày hôm nay anh lại lấy cớ lái xe tuần tra tới tìm tôi…Vì sao từ sau khi anh xuyên vào truyện, tất cả tuyến hành động của anh vẫn luôn vây quanh tôi?
Úc Bách nói:
– Cái này…thì có vấn đề gì? Ở cùng cảnh sát tôi sẽ có cảm giác an toàn.
– Thôi bỏ đi. – Cảnh sát Trà Lê không hề cảm động chút nào, nói, – Buổi sáng hôm nay, Úc Tùng phái nhóm nam chấp sự kia đến trước cửa nhà tôi đón anh, còn phóng pháo hoa để chúc mừng anh. Tôi dù có ngốc thì cũng nhìn ra có gì đó không đúng. Huống chi tôi còn là bộ não mạnh nhất của sở cảnh sát nữa.
Nói xong câu cuối cùng, để nhấn mạnh, anh nắm tay lại đập xuống bàn một cái. Ngôn Tình Hài
Úc Bách nở nụ cười nói:
– Ừ đúng, bộ não mạnh nhất, anh nói xem có chỗ nào không đúng? Tôi hơi ngốc, thật sự không hiểu.
– Anh đừng có giả ngu với tôi. Tôi đã xâu chuỗi mọi chuyện với nhau, đã tìm ra được điểm liên hệ trong đó rồi. – Trà Lê chỉ ngón tay uy hiếp Úc Bách, – Tôi biết anh muốn làm gì, anh là một kẻ âm hiểm xảo trá từ bên ngoài đến.
Úc Bách dùng giọng điệu ham học hỏi hỏi:
– Kẻ âm hiểm xảo trá từ bên ngoài đến rất muốn biết điểm liên hệ trong đó là gì?
Trà Lê hầm hừ nhìn chằm chằm Úc Bách, hơi đổ người về phía trước, nói:
– Buổi chiều hôm qua trên bàn cơm, Úc Tùng gửi tin cho anh, anh che che giấu giấu nói một nửa, có phải lúc đó trong tin nhắn của anh ta nói anh phải bắt được tôi có đúng không?
Úc Bách gật đầu, ngạc nhiên nói:
– Trí nhớ anh tốt thật, việc nhỏ thế mà vẫn còn nhớ rõ.
– Vua nịnh nọt. – Trà Lê mặt không biểu cảm, nói tiếp, – Buổi sáng hôm nay, Úc Tùng lại phái người tới chúc mừng anh hoàn thành nhiệm vụ, đây không phải là nhân quả sao? Anh không cần phải giả bộ nữa, tôi nhìn thấu hết rồi, tôi biết hết rồi.
Úc Bách cũng đã hiểu, nở nụ cười khó xử lẫn bối rối.
Trà Lê nhìn chằm chằm hắn, tung ra suy đoán có sức nặng của mình:
– Úc Tùng, anh ta chính là người tuyên bố nhiệm vụ thế giới truyện tranh này của chúng ta, tôi đoán không sai chứ?
Úc Bách: – …

Trà Lê tiếp tục phỏng đoán:
– Anh ta tuyên bố nhiệm vụ cho anh, chính là bảo anh tới chinh phục tôi, chinh phục thành công, hoặc là sẽ cho anh cơ hội quay về thế giới ba chiều, hoặc là ban thưởng cho anh sống sót trong thế giới của chúng tôi, anh không có việc gì nên tới bám dính lấy tôi, đều là để đạt được mục tiêu này, có đúng không? Đừng cho là tôi không nhìn ra, tất cả những gì anh làm những ngày này… đều là đang – thả thính- tôi.
– … – Úc Bách không nhịn được nữa bật cười, trước khi Trà Lê muốn nói tiếp đã giành nói trước, – Quả nhiên là bộ não mạnh nhất, rất nhạy bén, tôi đúng là đang thả thính anh, đang tán anh.
Thừa… Thừa nhận rồi?
Trà Lê còn tưởng rằng mình còn phải vất vả thẩm vấn người xuyên truyện tranh này một lúc nữa, nếu không dùng lý trí thuyết phục được hắn thì sẽ dùng một ít tra tấn, nào ngờ đâu Úc Bách lại thoải mái thừa nhận nhanh như thế.
Làm cho Trà Lê không có cơ hội nữa.
– Anh người bên ngoài không chỉ âm hiểm xảo trá mà con thay đổi thất thường! – Trà Lê tức giận nói, – Vừa rồi anh còn khăng khăng nói mình không có nhiệm vụ, giờ thì xem ra lòi đuôi rồi, không đánh đã khai, cốt khí ở đâu? Con người ở thế giới thật sao lại chẳng có chút khí tiết gì hết thế?
Úc Bách vội nói:
– Chỉ có mỗi tôi không có thôi, anh đừng vơ đũa cả nắm. Chỗ chúng tôi khí tiết của các bậc tiền bối còn truyền từ đời này sang đời khác.
– Dù sao thì anh không phải người tốt. – Trà Lê bình tĩnh lại, khoanh tay vào nói, – Giờ thì anh giải thích đi, đừng có nói cảnh sát không cho anh cơ hội khiếu nại và bào chữa.
Úc Bách nghĩ nghĩ, có vẻ như có vài câu làm hắn rất khó mở miệng, cuối cùng hắn nói:
– Chuyện này nói đến thì hơi dài.
– Dài bao nhiêu? – Trà Lê dựng tai lên muốn nghe, nhưng qua khóe mắt chú ý tới camera hành trình còn đặt bên cạnh, nhớ tới mình còn có việc phải làm, lập tức xem thời gian nói, – Chi tiết không quan trọng thì lược đi, chọn nói trọng điểm thôi. Tôi không có nhiều thời gian đâu, tôi còn phải đi điều tra vụ án.
Úc Bách nói:
– Được, vậy tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể… Để tôi gõ nhanh bản nén của bản nháp trong đầu đã nhé.
Trà Lê cảnh cáo:
– Tốt nhất là anh biên ngay tại đây cho tôi, tôi nghe một cái là biết anh nói dối hay là nói thật.
Úc Bách giả bộ nghiêm túc suy nghĩ sắp xếp lại ngôn ngữ, chuẩn bị trình bày nội dung, nhưng vẫn không quên nhắc Trà Lê uống cà phê, trong giọng nói toát lên sự thân mật, – Tôi đặc biệt chọn theo khẩu vị của anh đấy, anh đừng để đá tan nhiều quá, uống không còn ngon nữa.
– …. – Trà Lê chế nhạo, – Anh chuyên tâm biên tập đi.
Anh càng nhìn Úc Bách này càng thấy mình đoán rất đúng, người này là ai, vào lúc này còn không muốn thẳng thắn để xin được khoan hồng, thế mà vẫn còn tâm tư tấn công tán tỉnh mình, bắt lấy mình à? Hừ, chỉ dựa vào một ly cà phê của hắn á…
– Đây là vị gì thế? – Cảnh sát Trà Lê hai tay ôm cái ly, hai mắt sáng lấp lánh nói, – Sao lại ngon vậy cơ chứ?
Úc Bách nở nụ cười tươi, nói:
– Nó được pha chế đặc biệt, là tôi yêu cầu người pha chế đặc biệt pha nó cho anh đó.
Trà Lê bận rộn khẩn trương cả một ngày, cơm trưa cũng ăn không được đàng hoàng, uống một chút đồ uống ngon, tâm tình lập tức cải thiện, giọng điệu dịu đi rất nhiều, quyết định khoan dung hơn đối với người xuyên truyện tranh này:
– Lát anh phải trả lời cẩn thận, tốt nhất là đừng để lỗ hổng quá nhiều, tốt nhất là nói thật bằng hết. Tôi sẽ không làm khó gì anh, là một vị khách đến từ thế giới khác, anh muốn che giấu một vài bí mật với tôi, cái này cũng không phải không hiểu, chỉ cần anh không làm việc gì trái pháp luật, không làm hại đến người khác, tôi có thể tha cho anh.

– Anh thật sự là một người dịu dàng.- Úc Bách khen ngợi một câu, nói tiếp, – Thế nhưng, chân tướng sự việc thật sự không phải như anh nghĩ đâu.
Trà Lê bày ra ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, làm động tác “mời nói”.
Úc Bách cũng cố gắng sắp xếp ngôn ngữ một cách ngắn gọn nhất có thể, nói:
– Sự việc là thế này, tôi không có nhiệm vụ gì cả, Úc Tùng cũng chỉ là một tổng thư ký bình thường của thế giới các anh thôi, không phải người tuyên bố nhiệm vụ gì hết.
– Úc Bách phiên bản cũ vào ngày nhìn thấy anh thì đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
– Buổi tối cùng ngày hôm đó sau buổi gặp mặt, cậu ta về nhà, trịnh trọng tuyên bố với bố mẹ và anh trai nói mình đã gặp được tình yêu của đời mình, cả đời này không phải anh thì sẽ không lấy ai, không cưới được anh thì thà cô đơn cả đời còn hơn.
– Nhưng bởi vì anh lớn hơn Úc Bách năm tuổi, Úc Tùng phản đối kịch liệt, hai anh em vì thế mà chiến tranh lạnh một tuần.
Trà Lê: – …Chuyện gì vậy trời?
Úc Bách nói tiếp:
– Mấy ngày sau Úc Bách đều rất không vui, buổi tối ngày nọ còn nổi lên xung đột gay gắt với anh trai, một mình ra ngoài, muốn đua xe tốc độ để xả stress, ai ngờ đâu mà rất ngoài ý muốn nhưng lại vô cùng hợp lý đã xảy ra tai nạn bất ngờ, bị hồn của tôi xuyên vào cơ thể mà thay thế.
– Vụ tai nạn xe kia làm cho Úc Tùng hối hận vô cùng, anh ấy đã thay đổi quyết định và quyết định thực hiện tâm nguyện của em trai mình.
– Đặc biệt là sau khi hiểu rõ hơn về anh, biết được anh tuy đã 25 tuổi nhưng mà trong đời sống tình cảm vẫn chỉ là một tờ giấy trắng, anh ấy rất hài lòng về anh, cho rằng anh sẽ không bắt nạt ức hiếp em trai mình.
– Vì thế anh ấy đã tự mình đứng ra hướng dẫn em trai mình, đương nhiên chính là tôi, dạy tôi cách theo đuổi anh một cách quyết liệt.
Trà Lê: – …Từ đã, rốt cuộc thì anh đang nói cái quỷ gì vậy?
Úc Bách cố gắng làm ra vẻ phiền muộn nói:
– Cảnh sát Trà Lê, anh đừng gấp, tôi sợ anh chờ sẽ càng sốt ruột hơn.
Trà Lê: –? Mời…anh nói tiếp.
Úc Bách nói:
– Tối hôm qua tôi qua đêm nhà anh, tạo nên một vài hiểu lầm. Hiện tại Úc Tùng và toàn bộ nhà họ Úc đều nhận định anh và Úc Bách đã vấy bẩn sự thuần khiết của nhau. Tôi xin thề tôi đã cố gắng giải thích rồi, nghiêm túc nói rõ tối qua hai chúng ta không hề làm gì cả, tiếc là chẳng một ai tin. Lúc trưa trước khi ra ngoài, nhóm chấp sự nam trong nhà tôi đã tự thiết kế thiệp mời đính hôn và chuẩn bị tiệc đính hôn rồi. Tôi lén nhìn thoáng qua rồi, đẹp lắm.
Một lượng lớn tin tức đổ vào tai Trà Lê, khiến mắt anh mờ đi, đồng tử trong hốc mắt nhanh chóng quay tròn, anh phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại và hỏi:
– Tiệc đính hôn gì? Là ai chuẩn bị đính hôn?
– Anh, – Úc Bách chỉ chỉ Trà Lê, lại quay lại chỉ vào mình, nói, – Cùng với tôi.
Trà Lê: – …

Anh cúi đầu, cắn ống hút, uống một hơi gần hết nửa cốc cà phê đá, nuốt xuống cơn choáng váng.
Vài phút sau, Trà Lê cùng Úc Bách đi ra khỏi quán cà phê.
– Tôi phải đi điều tra vụ án. – Trà Lê lạnh nhạt nói, – Anh nên làm gì thì đi làm đi.
Úc Bách không có phản ứng, ấy thế mà Trà Lê không phát biểu ý kiến gì về chuyện đính hôn mà hắn nói cả.
– Thế…- Úc Bách thăm dò hỏi, – Tôi trở về chuẩn bị tiệc đính hôn nhé?
Trà Lê cho hắn một ánh mắt cạn lời, nói:
– Người nhà Úc Bách bị thần kinh, anh bị rơi vào trong đó, không nghĩ cách mau chóng tự cứu mình đi còn muốn đi theo cùng nhiễm bệnh thần kinh với nhau, chơi vui lắm hả?
Úc Bách lập tức vô tội hỏi:
– Tôi không mấy hiểu, ý anh là muốn cự tuyệt đính hôn với tôi có phải không?
Trà Lê không hiểu được nói:
– Chuyện này từ đầu tới đuôi có liên quan gì tới tôi đâu? Có liên quan gì đến anh? Anh muốn nghiêm túc sắm vai Úc Bách không có vấn đề, nhưng đừng có kéo tôi vào.
– Thế nhưng Úc Bách phiên bản cũ vừa mới tuyên bố cậu ta rất yêu anh, – Úc Bách vừa vô tội vừa nghiêm túc nói, – Tính tình tôi mà đột nhiên thay đổi lật đổ tuyên ngôn tình yêu của cậu ta, nhất định sẽ khiến Úc Tùng nghi ngờ tôi. Tôi là buộc phải làm theo…Tôi cũng rất khó xử.
Trà Lê lạnh lùng nói:
– Anh không muốn bị lộ tẩy, muốn làm Úc Bách này, thay cậu ta hiếu kính bố mẹ, tôn kính anh trai đều được cả, nếu rảnh rỗi quá thì có thể tìm công việc nào đó đi làm đi, vì sao lại cứ phải thay cậu ta bám lấy tôi? Hơn thế còn muốn đính hôn với tôi? Những cái này thì thôi đi, anh còn muốn kế thừa di sản yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên của cậu ta nữa à?
Biểu cảm của Úc Bách rất phức tạp, nhưng khi nghe được câu cuối thì đột nhiên nở nụ cười.
– Tôi muốn đi điều tra rồi. – Trà Lê vô duyên vô cớ bị lãng phí thời gian và trí tuệ của mình vào những chuyện vặt vãnh này, cúi đầu nghịch camera hành trình ô tô, lại không nhịn được phàn nàn, – Uổng cho tôi còn tưởng anh thông minh nữa, xem ra cũng thiếu tâm nhãn như Úc Bách kia. Tôi đi đây.
Anh bước đi, nhưng đi được một lúc lại cảm thấy có gì đó không ổn, khi quay lại, Úc Bách như một cái đuôi đi theo anh.
– Tôi muốn đi tra án, anh đi theo tôi làm gì? – Trà Lê mỉa mai nói, – Anh quay về nhà chuẩn bị tiệc đính hôn của anh đi.
Úc Bách giang tay bất lực nói:
– Anh không đồng ý, bảo tôi đi đính hôn với ai đây?
Trà Lê nói:
– Tôi thấy tám chấp sự nam của Úc Bách kia người nào cũng đẹp trai ngời ngời, hoặc là anh đính hôn luôn với Úc Tùng đi, anh trai thiếu đạo đức với em trai thiếu tâm nhãn, cực kỳ hợp cạ nhau.
Úc Bách phì cười thành tiếng.
Trà Lê chợt nhận ra hôm nay Úc Bách không ăn mặc hoa hòe hoa sói như trước nữa, chỉ mặc quần áo bình thường và quần jean đơn giản, không đeo trang sức gì, có lẽ là không muốn tạo dáng nữa.
– Tôi không phải nhắm vào anh, anh đúng là khó xử. – Trà Lê đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, nếu như anh xuyên vào một thế giới khác và phải sắm vai một người xa lạ, anh chưa chắc đã làm tốt hơn Úc Bách.
Trà Lê nói:
– Đợi tôi rảnh có thời gian, tôi sẽ giúp anh nghĩ biện pháp giải quyết việc này.
Úc Bách được một tấc lại muốn tiến một thước bước lên trước nói:
– Bỏ qua mối quan hệ cũ với Úc Bách, tôi thật sự thích ở cùng anh, điều này làm tôi có cảm giác an toàn ở thế giới mới này. Những lời tôi nói là thật lòng, không nói dối anh.

Trà Lê cẩn thận nhìn hắn mấy giây, cảm nhận hắn không nói dối, mới nói:
– Có rảnh thì nói sau, bây giờ tôi đang bận đi làm việc khác.
Úc Bách vẫn đi theo anh:
– Tôi biết, anh muốn đi bí mật điều tra vụ án, anh không có ai giúp đỡ, cũng không biết kẻ địch là ai, kết quả thế nào còn chưa biết. Tôi có thể giúp anh, tôi rất muốn giúp anh.
Trà Lê: – …
Lời miêu tả này đâm thẳng vào tim, nó không chỉ phản ánh hoàn cảnh hiện tại của anh mà còn là sự miêu tả toàn bộ cuộc đời anh.
Giống như anh vẫn luôn là vậy, sở hữu siêu năng lực mà người ngoài không thể giải thích được, bị động biết được chân tướng sự thật rằng thế giới này chính là truyện tranh, không có người thân, không có bạn bè, không biết khi nào nguy cơ sẽ đến, cũng không biết cái kết sẽ như thế nào.
Anh có thể sẽ phải một mình đối mặt với mọi chuyện mãi mãi, mọi người, mọi việc, mọi vụ án đều sẽ có kết quả, nhưng nỗi cô đơn của anh dường như không bao giờ có điểm dừng.
– Anh làm sao vậy? – Úc Bách khẽ nói, – Trên…trên đỉnh đầu anh có một đám mây đen, giống như trời sắp đổ mưa bão.
Trà Lê không ngẩng đầu lên, chỉ giơ tay xua tan đám mây đen nhỏ bao bọc lấy mình.
Úc Bách lo lắng nói:
– Là tôi làm anh không vui phải không?
Trà Lê nói:
– Anh có thể giúp được gì tôi? Tôi cũng không phải ngày nào cũng bị kẹp cửa một cách ngu ngốc, chỉ là tình huống phát sinh đột ngột mà thôi.
Úc Bách nghe anh nói đùa cố gắng tự cứu mình bằng cách nói về kẹp xe tuần tra, lại cười lên, nói:
– Ừm…Tôi còn chưa biết tôi có thể làm được gì, anh cần tôi làm gì, tôi đều có thể làm.
– Tôi cũng không nghĩ ra cần anh giúp cái gì. – Trà Lê nói, – Hay là anh giữ cái này hộ tôi đi.
Anh đưa camera hành trình qua, Úc Bách nhận lấy, hỏi:
– Tức là…anh cho phép tôi tiếp tục đi theo anh à?
Trà Lê đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ khi trả lời câu hỏi này, không tỏ ý kiến chỉ nói:
– Bây giờ tôi phải về sở cảnh sát tìm hậu cần xin lấy lại chìa khóa xe của tôi, mang vào sở cảnh sát không tiện, cho nên anh có thể giữ nó cho tôi trước.
Úc Bách nói:
– Ừ, rồi sau đó?
– Sau đó, – Trà Lê cho hai tay vào túi áo nói, – Chờ tôi ở cổng sở cảnh sát, tôi sẽ ra ngay.
Úc Bách nở nụ cười, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ cười gật đầu.
Đã tới thời gian đi làm buổi chiều, Trà Lê đi bộ phận hậu cần gặp nhân viên phụ trách quản lý xe, nhanh gọn làm thủ tục xong xuôi, lấy được chìa khóa xe, hậu cần còn trả lại chiếc SUV màu đen mà anh vẫn thường lái cho anh.
Anh đi vào gara lái xe chậm rãi đánh xe khỏi tầng hầm, lái xe đi ra cổng, nghĩ đến Úc Bách đang đợi mình ở đó, trong lòng anh có một cảm giác chưa từng có: Thế mà mình lại có một người bạn rồi?
Hết chương 13



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.