Sáng sớm canh năm, Tạ Liên bị tiếng động trên người mình làm cho tỉnh giấc.
"Điện hạ tỉnh rồi?"
Y mở mắt ngẩng đầu lên nhìn, cả đầu Tạ Liên quay mòng mòng đau như búa nổ. Chớp mắt vừa thanh tỉnh được một lúc liền bị cảnh tượng trước mặt mình làm cho hết hồn.
"A!"
Tạ Liên nhanh chóng ngồi bật dậy một tay cầm chăn che trước người mình lùi vào sau giường mấy thước. Ban nãy mở mắt ra liền nhìn thấy Hoa Thành ôm lấy y trong lòng mà cả hai người họ....
Cả hai người họ đều không mặc y phục!
Đã xảy ra chuyện gì?
Tạ Liên tá hỏa vò đầu bứt tóc, ánh mắt run rẩy nhìn Hoa Thành chống người ngồi dậy. Hắn dang tay muốn chạm vào y.
"Điện hạ, huynh bình tĩnh trước đã."
"Đừng qua đây!" Tạ Liên cả mặt đỏ úa ra máu, y lấy gối ném vào mặt Hoa Thành một cái.
Bẹp!
Hoa Thành: "...."
Hoa Thành đã giúp y giải dược!
Nhưng mà cách giải dược của hắn thật sự khiến cho Tạ Liên nghĩ tới càng hoảng loạn hơn.
Y cả đời này trong trắng thanh danh chưa từng nghĩ mình sẽ làm ra loại chuyện bất đạo như vậy. Càng không nghĩ đến mình sẽ làm chuyện đó với Hoa Thành sớm đến mức này!
Tạ Liên hơi nhỏ giọng: "Tam Lang..."
Hoa Thành thở dài lấy gối bị ném vào mặt mình quăng một góc sau đó nhẹ nhàng ôn tồn nhìn y nói:
"Huynh đừng sợ, đêm qua ta chỉ giúp huynh giải dược chưa làm tới bước cuối cùng."
Đầu Tạ Liên như bị máu nóng xộc thẳng đầu, y hỏi: "Đêm qua rốt cuộc ta đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Thành: "Bánh đậu do Tu Lê quốc có chứa bột phấn ôn nhu hương. Ta cho người điều tra ra là do quân sư của Minh Quang tướng quân đứng sau vụ này."
Y nghĩ ngợi một lúc lâu rồi dè dặt hỏi tiếp: "Vậy còn tỳ nữ Tu Lê hôm qua cũng do một tay hắn sắp đặt?"
Hoa Thành gật đầu sau đó nói thêm: "Hoàng hậu nương nương đã cho người để ý hành động của nàng ta. Lúc huynh bị nàng ấy dụ dỗ đã bị người của hoàng hậu đưa đi rồi."
Tạ Liên hít sâu một hơi quay đầu nhìn đi chỗ khác nói:
"Tam Lang, thật xin lỗi..."
Hoa Thành: "Huynh không cần phải xin lỗi ta. Dù sao qua chuyện này ta mới biết được hóa ra lúc đó huynh cần ta đến mức nào."
Hắn vừa nói lại khẽ cong môi nhìn Tạ Liên đang cứng đờ giữ chặt chăn. Hoa Thành không kiêng dè mà đưa tay tới tóm lấy y kéo vào trong lòng mình một lần nữa rồi hôn nhẹ trên trán y nói:
"Điện hạ huynh yên tâm, đợi đến khi nào huynh sẵn sàng chúng ta sẽ làm tới bước cuối cùng có được không?"
Hoa Thành khẽ cười: "Tuân lệnh."
Tạ Liên dáo dát nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: "Nơi này là?"
"Chúng ta đang ở Hầu phủ, nơi này là phòng ngủ của ta."
Căn phòng này của Hoa Thành thật sự có chút xa xỉ, từ chất liệu gỗ cho đến cách bố trí trong phòng chỉ là một tông đỏ sầm nhưng rất trang nhã.
Đến cả gấm vải trên nệm giường cũng là một màu đỏ sang trọng khiến cho người ta không khỏi ngỡ ngàng.
Đợi đã...nệm giường?
Tạ Liên cúi đầu nhìn xuống nệm chăn đã bị đêm qua làm ướt một mảng không khỏi thất thần.
Hoa Thành nhìn ra dáng vẻ đó của y liền bật cười sau đó quấn cả chăn và người nâng dậy.
"A! Tam Lang đệ tính làm gì?"
"Đừng chú ý đến nó, một lát nữa ta sẽ cho người thay mới lại. Huynh không cần phải xấu hổ."
Hắn nói như vậy càng khiến y mất mặt muốn chết. Sự hổ thẹn này thật sự Tạ Liên muốn cắn lưỡi chết cho rồi! Thật nhục mà!
Hoa Thành bế y đến sau bức bình phong, cởi bỉ tấm chăn kia rồi nhẹ nhàng đặt y vào bồn nước nóng. Tạ Liên lúc được ngâm mình trong nước ánh sáng nến đèn đã hiện lên những hồng ngân đỏ ửng.
Khắp người y toàn dấu vết hôn cắn đỏ tươi chắc chắn đây là thành phẩm hôm qua cái tên nào đó làm!
Hoa Thành mặc trung y hơi lỏng, hắn ngồi sau lưng Tạ Liên đưa tay miết nhẹ nếp tóc đen bị dảnh lên.
"Ta cho người chuẩn bị nước từ sớm huynh cứ tắm rửa sạch sẽ đã. Y phục cũng đã được chuẩn bị sẵn rồi."
Tạ Liên ngạc nhiên: "Hình như đây là sấp y phục trong điện của ta. Sao đệ có được?"
Hoa Thành: "Ta tất nhiên không thể bước vào điện của huynh nhưng lúc còn ở cạnh huynh đã sớm nhìn kĩ cho người may lại một bộ y hệt như vậy."
Tạ Liên thấy có gì đó không đúng liền hỏi thêm: "Đệ may bộ y phục này chính là lường trước sẽ có ngày ta đến đây sao?"
Hoa Thành cười khẽ: "Ừ, ta biết rồi sẽ có một ngày huynh sẽ đến đây nên ta muốn giữ bộ y phục này cho huynh."
Xem ra cũng có lúc dùng thích hợp đó chứ!
"Bây giờ là khoảng nào rồi?" Tạ Liên dựa người vào thành bồn ngẩng đầu nhìn Hoa Thành đang cầm khăn chà lưng cho mình.
"Giờ Mão, cũng còn sớm hôm nay cũng không có thượng triều nên không cần phải gấp." Hoa Thành chăm chú lau trên cái cổ đầy dấu hôn do mình cắn lên không khỏi thỏa mãn.
Dù sao cũng như vết ấn rằng y là của hắn, bất kì ai cũng không được chạm vào.
Tạ Liên gật đầu sau đó lại hạ thấp mình xuống nước thở bong bóng, Hoa Thành liền kéo y lên nói:
"Không được như vậy huynh sẽ dễ cảm hơn."
Tạ Liên thật sự hết cách đành phải nghe theo hắn. Sau nửa canh giờ tắm gội được người kia chăm sóc từng li từng tí. Tạ Liên mặc sẵn y phục đã được hắn chuẩn bị, sau đó lại bị người kia đè xuống ngồi trước gương bắt đầu lau khô tóc.
Hoa Thành cầm khăn nhẹ nhàng lau trên tóc y rồi cầm lược chải xuống hệt thoạt rất nghiêm túc.
Nhiều lúc hắn lo cho Tạ Liên nhiều tới mức khiến y ngỡ rằng Hoa Thành thật sự là một thê tử chính hiệu!
"Lần sau nếu rảnh huynh có thể đến đây chơi với ta có được không?" Hoa Thành đưa tay chỉnh lại nếp tóc nhẹ nhàng nói.
Tạ Liên nhìn vào gương thấy khuôn mặt hắn tựa như bình yên đến lạ.
Không mang vẻ kiêu hãnh cũng không mang ý đùa cợt.
Thật sự chỉ muốn kéo dài khoảnh khắc hai người ở bên nhau như thế này mãi mãi.
Tạ Liên nói: "Lần này ta ở lại chỗ đệ một đêm, tin tức chắc bây giờ lan rộng khắp thành rồi."
Hoa Thành lắc đầu: "Ta đã cho người niêm phong tin tức tối qua chắc chắn sẽ không ai biết."
"Khiến đệ nhọc lòng rồi." Tạ Liên xoa mi tâm.
"Đều là việc nên làm cả." Hoa Thành cầm cài quan nhẹ nhàng quấn tóc y trên đỉnh sau đó cài vào.
Hắn đặt hai tay lên vai y rồi cúi thấp người nhìn vào gương nói: "Điện hạ huynh đẹp lắm."
Tạ Liên nghe xong câu này mặt đỏ đến lợi hại, ánh mắt y liếc qua gương mặt của hắn lại càng cảm giác quen thuộc hơn.
"Tam Lang đệ không đeo bịt mắt thật sự cũng rất đẹp đó, lâu lắm rồi ta mới nhìn thấy gương mặt thật sự của đệ."
Mắt Hoa Thành luôn có gì đó rất đặc biệt dù sao con ngươi đỏ ngầu lại bị người đời gắn mác cho là quỷ ám hoặc nguyền rủa. Hoa Thành từ lúc nhỏ được Tạ Liên tặng băng vải đen tới nay chưa từng dám lộ liễu để cho người khác nhìn thấy.
Chỉ có trước mặt y mới hoàn toàn đối diện là chính hắn.
"Ta không nghĩ như vậy, huynh khen thế nào ta cũng cảm thấy bản thân thật sự không xứng với huynh." Hoa Thành giả vờ ủy khuất.
Tạ Liên quay đầu nhướng mày nhìn ra ý đồ của người kia liền nói: "Nếu đệ nói bản thân mình xấu như vậy thì tất cả các cô nương trong thành cũng phải khóc than muốn được gả cho đệ đó."
Hoa Thành nghe y nói trong lòng trỗi lên một cảm xúc khó tả, hắn nói:
"Ta chỉ gả cho huynh."
Tạ Liên nhất thời nín họng.
Hoa Thành kéo mặt y đối diện với mình, hai tay giữ chặt gương mặt y vân vê nói nhỏ:
"Ca ca, thành thân đi."
Một lần nữa, hắn vẫn nói câu nói ấy.
Trái tim Tạ Liên bị ngưng một nhịp không biết phải đáp trả thế nào.
Y còn chưa kịp nói đã bị hắn đè lên mặt bàn điên cuồng hôn.
"Ưʍ.."
Tạ Liên thở dốc, răng lưỡi quấn quýt động tác của Hoa Thành lại nhanh nhẹn đến khó đối phó.
Hai tay hắn giữ chặt eo y không để chạy thoát, Tạ Liên vịnh vai hắn môi bị hôn đến tê rần.
Khắp cả người run rẩy chịu từng sự công phá của người kia.
Đồ đạc trên gương bị ngã thành một đoàn rơi rất xuống nền đất.
"A...Tam Lang..."
Hơi thở trầm nặng, nước mắt rơi xuống thật sự khó cưỡng lại sự cuồng nhiệt nồng cháy này.
Hoa Thành tách ra khỏi y, cắn nhẹ trên cổ một cái nói nhỏ:
"Điện hạ huynh có biết...ta đã có suy nghĩ bất kính với huynh rất nhiều."
Tạ Liên nhìn hắn không nói một lời nào.
Cổ họng Hoa Thành khô khốc càng giữ chặt Tạ Liên nói:
"Điện hạ, mẹ nó ta thật sự yêu huynh đến điên rồi."
Tạ Liên bị một đòn phản kích nhất thời cứng đơ tại chỗ thoáng có chút ngốc.
Hoa Thành từ trước đến nay kín kẽ mọi việc chưa từng nghĩ hắn sẽ có một ngày mất cả lí trí.
Tạ Liên đưa tay chạm vào mặt Hoa Thành nhìn thẳng vào đôi mắt đang có ánh sáng kia.
Y thấy được khát vọng của hắn sâu trong đôi mắt ấy.
Hắn thật sự thèm muốn y.
Sự chiếm hữu này quá lớn.
Tạ Liên thở hổn hển khản giọng: "Tam Lang, ta cũng yêu đệ."
Hoa Thành vùi mặt vào hõm cổ y như một con cáo nhỏ dường như bất an tột cùng.
Hắn sợ đánh mất y.
Sợ một ngày y sẽ rời xa hắn.
Tạ Liên chỉ có thể đưa tay ôm chặt lấy lưng hắn. Cả đời này của y thật sự không muốn ai ngoài hắn nữa.
Huyết Vũ Thám Hoa nhuốm bụi hồng trần.
Vì người, si tình gánh vác cả nhân gian.
------------ CÒN TIẾP -----------