Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật

Chương 97: Đêm kinh hoàng ở Boston (9)




David khuôn mặt bình tĩnh, hơi thở đều đặn chậm rãi, giữ cho nhịp tim của bản thân ổn định, hướng tâm kính ngắm, chuẩn xác nhằm vào giữa trán của Monica. Ngón trỏ ở cò súng của David cong nhẹ, khẽ động, chuẩn bị bóp cò bất cứ lúc nào.
Hít một hơi thật sâu và chậm rãi cuối cùng David cũng siết cò.
“Tạch.” Khẩu súng được lắp ống giảm thanh, lên tiếng động mà nó tạo ra khá nhỏ và ẩn tia lửa, không làm lộ vị trí của David cùng hai tên thuộc hạ.
“Phụt.” Viên đạn bắn xuyên qua mũ bảo hiểm. Một thành viên đội đặc nhiệm FBI gục ngã ngay trước mắt Monica.
“Chết tiết…” Nhìn thấy tình huống phát sinh ngoài kế hoạch David khẽ kêu.
Khoảnh khắc David siết cò, thì một thành viên trong đội đặc nhiệm FBI, đi lên phía trước người Monica, cậu ta định nói gì đó để giải vây cho Adam, đội trưởng của mình. Đen đủi và chết thay cho Monica
Monica cảm giác lạnh cả người. Cô biết điều gì sẽ xảy ra nếu người đồng nghiệp của cô không bước lên. Với nhiều năm kinh nghiệm, Monica biết có tay súng bắn tỉa nhằm vào mình.
“Không tốt có kẻ địch.” Cô kêu lên một tiếng xoay người định...
Ánh sáng chợt lóe lên, Monica cảm thấy một cơn đau xoẹt qua trong tích tắc ngắn ngủi. Trời đất quay cuồng trước mắt tối sầm lại, cô hoàn toàn mất đi tri giác.
David sau sự cố bất ngờ, hắn vẫn là phản ứng lại với tình huống đột phát cực nhanh. Hắn lên đạn nhanh nhất có thể, báng súng ghì chặt vào vai, má áp vào bên kính ngắm lấy lại mục tiêu và bắn. Phải nhanh nếu không kế hoạch có thể không được như mong đợi và hắn đã thành công. Đây là cú nhắm bắn nhanh nhất của gã.
David mỉm cười khi thấy Monica gục ngã xuống đất. Hắn vuốt ve cây súng bắn tỉa đã theo gã nhiều năm. Thu súng lại quay người rời khỏi đó.
Monica gục ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, những vệt máu chảy tràn trên mặt, mái tóc dính máu che lấp một phần khuôn mặt cô, làm nhìn không rõ cô bị trúng đạn ở vị trí nào trên đầu.
Adam và Gary trong lòng ngơ ngác, trái tim của hai người giống như muốn đình trệ đập. Họ đứng như trời trồng mà quên mất việc phải làm lúc này là tìm nơi an toàn ẩn lấp khi bị tập kích.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá sốc, khiến cho hai vị đội trưởng mất đi khả năng phán đoán của mình. Chỉ đến khi bị các đồng đội kéo vào chỗ an toàn, sau các kệ hàng, Adam lúc này có chút ngây ngốc nhìn Gray thất thần hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Có thể là tên tội phạm nào đó vẫn ẩn lấp quanh đây.” Gary có chút không rõ nói.
“Đội trưởng là bắn tỉa, có kẻ đang ở chỗ tối tập kích chúng ta. Không phải tội phạm lọt lưới.” Một thành viên đội đặc nhiệm lên tiếng nói khi anh ta vừa vứt ra một quả lựu đạn khói đã mở chốt.
Thành viên đặc nhiệm này có thể khẳng định là do bắn tỉa, bởi súng đạn bình thường là không có khả năng bắn xuyên qua mũ bảo hiểm chống đạn của họ và anh ta không nghe thấy tiếng súng nổ. Súng trường tấn công bình thường hay súng lục nếu trang bị giảm thanh sẽ giảm đi uy lực, không thể nào bắn xuyên qua được mũ bảo hiểm. Đặc biệt, súng của đám tội phạm ma túy vừa bị họ hạ, phần lớn là AR-15, sử dụng đạn 5,56mm, loại đạn này không có lực xuyên phá mạnh, dù ở cự ly gần.
Các thành viên khác của đội cũng là nhận ra điều này. Chỉ có Adam và Gary là đang rối trí, nên phán đoán của họ không được chính xác và nhanh nhạy.
Các đặc vụ và thành viên của hai đội đặc nhiệm, chứng kiến một thành viên và thanh tra chỉ huy bị bắn hạ, họ nhận ra tình huống nguy hiểm mà họ gặp phải. Không hề có sự hỗn loạn bỏ chạy, mọi người phân tán và thực hiện đúng quy trình khi gặp tình huống bị tập kích bởi các tay súng bắn tỉa. Người thì kéo đồng đội vào chỗ ẩn lấp an toàn gần nhất, người thì quan sát và ném lựu đạn khói để che lấp tầm nhin của tay súng bắn tỉa, tạo không gian an toàn. Họ cũng không quên những người đồng đội đã ngã xuống, cơ thể Monica và thành viên của đội đặc nhiệm cững được kéo vào nơi an toàn.
Adam nghe vậy bừng tỉnh, cậu cầm lấy bộ đàm vội vã nói: “Ai bắn? Là ai bắn? Có ai nhìn thấy chúng không?” Adam nói như là hét lên.
“Đội trưởng chúng tôi đang tìm kiếm nhưng nhiều khả năng chúng đã bỏ đi. Có vẻ như chúng ta bị chơi…” Vài giây sau bộ đàm truyền đến thanh âm của một tay súng bắn tỉa.
Các tay súng bắn tỉa ở vị trí cao có tầm quan sát tốt nhất. Ngay khi thành viên đầu tiên bị hạ, họ đã nhận ra tình huống nguy hiểm mà các đồng nghiệp của mình có thể gặp phải. Thậm chí họ còn cảm thấy lạnh sống lưng, bởi nếu tay súng bắn tỉa vừa hạ gục các đồng nghiệp của họ đang ở vị trí cao hơn thì sao… Nghĩ tới đây các tay súng bắn tỉa đều hoảng hốt tìm kiếm kẻ địch đang ẩn lấp với suy nghĩ: “Sao hắn không xử lý họ, sao hắn không hỗ trợ lũ đồng bọn…”
Gary nghe tay súng bắn tỉa nói, cậu ta cảm giác có chuyện gì đó không ổn, có phần hốt hoảng thốt lên: “Không xong”
“Bẫy, chắc chắn đây là một cái bẫy.” Suy nghĩ đấy xoẹt qua trong đầu Gary sau tiếng thốt lên của anh.
“Sao vậy Gary cậu phát hiện điều gì sao?”
Tâm trí Adam lúc này thật loạn, cậu ta vốn đã điên đầu vì cái chết của vài người bạn bên phía lực lượng cảnh sát của thành phố. Khiến cho cậu ta mất bình tĩnh mà làm ra chuyện giết hại tội phạm khi chúng đã buông vũ khí đầu hàng. Giờ lại nghe được hương vị âm mưu trong đó, Adam đầu óc có chút hỗn loạn. Adam thấy Gary có vẻ hốt hoảng, vội hỏi.
“Đội trưởng, thanh tra còn nhịp đập. Cô ý còn sống.”
Gary đang đinh nói thì lại nghe thấy tiếng của một thành viên đội đặc nhiệm hô lên.
“Nhanh, nhanh đưa cô ý tới bệnh viện.” Adam nghe vậy quên tất cả mọi chuyện nói. Cậu ta vội vã chạy tới bên thanh tra Monica xem tình hình.
Cuộc vây bắt của FBI kết thúc trong ảm đạm với việc chỉ huy của hành động lần này bị hạ, không rõ sống chết. Trong khí đó cuộc chơi của Tony mới chỉ bắt đầu đến màn dạo đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.