Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật

Chương 92: Đêm kinh hoàng ở Boston (4)




Khắp thành phố vang lên tiếng còi xe của các đội cứu hỏa nhằm hướng trụ sở FBI Boston lao tới.
“Phó giám đốc Boyd, chuyện gì xảy ra thế này?” Giám đốc trụ sở FBI Boston, sau khi chạy tới trụ sở, ông đứng nhìn ngọn lửa lớn đang thiêu đốt trụ sở do mình quản lý, ánh mắt ông thất thần với một giọng nói yếu ớt hỏi vị phó giảm đốc đứng bên cạnh.
“Tôi cũng rất bàng hoàng thưa giám đốc Miles… Chuyện này do một nhóm có vũ trang hạng nặng tấn công vào trụ sở chúng ta gây ra.”
“Chúng có bao nhiêu người?”
“Hơn 15 người…”
“15 người mà khiến trụ sở ra nông lỗi này? Nhân viên và đặc vụ của ta làm gì vậy? Họ chết đi đâu vậy?” Giám đốc Miles không còn giữ được bình tĩnh thốt lên.
Boyd giải thích nói: “Giám đốc, đêm nay người của ta ở trong trụ sở không có mấy, chỉ có chưa đến 20 người bao gồm cả tôi, mà mọi người lại phân tán ở khắp tòa nhà. An ninh của ta lúc đó thật sự quá yếu. Lúc chúng ập vào tấn công, người của ta không đủ sức chống lại chúng.”
Nghe phó giám đốc Boyd nói, Miles có phần ngạc nhiên hỏi: “Dù là ban đêm, sao trong trụ sở lại có ít nhân viên đến vậy? Đội đặc nhiệm thường trực của chúng ta đâu?”
“Hôm nay có hơn mười cảnh sát bị giết, chuyện này chính ngài là người đứng ra xử lý. Mức độ nghiêm trọng của vụ việc khiến cho một lượng lớn nhân viên và các đặc vụ của ta được phái ra ngoài đi điều tra. Điều này không cần bàn thêm. Nhưng đến nửa đêm lại có hai cảnh sát trong lúc đi tuần tra bị giết hại. Một bộ phận lại bị điều đi đến hiện trường. Còn hai đơn vị đặc nhiệm của chúng ta, đang ở bên ngoài tiến hành một nhiệm vụ về ma túy, dưới sự chỉ huy của thanh tra Monica. Họ đi bắt một vụ giao dịch ma túy lớn, do nhân viên của chúng ta cài cắm trong tổ chức của chúng chỉ điểm. Trụ sở vì vậy mới có ít người như vậy.” Phó giám đốc Boyd nói.
Giám đốc Miles nghe vậy nói: “Hai cảnh sát bị giết và vụ ma túy, sao cậu không báo cáo với tôi?”
“Tôi thấy sức khỏe của ngài hôm nay không tốt vì vậy không có thông báo cho ngài. Tôi định sáng mai rồi báo cáo để ngài có một đêm nghỉ ngơi tốt. Không nghĩ tới tình huống lại xảy ra như vậy. Chuyện này tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, ngài không cần lo lắng cấp trên hiểu sai về ngài trong công tác.” Phó giám đốc Boyd giải thích.
“Tôi không lo chuyện đó. Mà dù tôi có biết cũng chưa chắc làm được gì. Dù sao cũng cám ơn cậu đã lo lắng cho tôi nhưng lần sau đừng như vậy.”
“Tôi biết thưa giám đốc.”
Giám đốc Miles nói: “Chúng tấn công vào trụ sở của ta thế nào?”
Phó giám đốc Boyd bắt đầu tường thuật lại sự việc:
“Chúng sử dụng một chiếc xe chở rác đã qua cải trang để xông qua cổng gác của ta. Bằng cách tông thẳng chiếc xe vào bốt gác cổng, giết chết nhân viên an ninh trong bốt gác. Chúng dễ dàng xông tới trước tòa nhà trụ sở mà không gặp khó khăn gì. Rồi đám người đó từ bên trong thùng chứa của chiếc xe lao ra.”
“Đám người này rất là chuyên nguyện và được trang bị tốt... Không phải tốt mà là cực kỳ hiện đại mới đúng. Theo như người của ta nói, áo giáp của chúng cực kỳ cứng rắn đạn của chúng ta không thể xuyên qua. Bởi chúng chính diện tấn công mà không hề sợ người của ta bắn chúng.”
“Ngài nhìn xem, đây là đoạn video an ninh mà người của ta kịp tải trước khi hệ thống theo dõi bị ngọn lửa thiêu rụi. Bọn chúng dàn hàng tấn công vào bên trong tòa nhà mà không cần bất kỳ chiến thuật nào.”
“Vũ khí chúng sử dụng là một dạng súng trường tấn công sử dụng đạn 12,7mm có tính năng giống như khẩu AR 500 và Shak 12. Lớp kính chống đạn của chúng ta ở cửa ra vào của tòa nhà dễ dàng bị khẩu súng này phá vỡ. Khẩu súng này có tốc độ bắn cực nhanh và độ giật của nó khá là thấp. Qua hình ảnh trong video có thể thấy khẩu súng mà chúng sử dụng có tính năng kỹ thuật cực cao và được chế tạo bằng công nghệ rất hiện đại. Mẫu súng như vậy trên thị trường chưa từng xuất hiện. Uy lực của nó rất lớn, lớp kính chống đạn của ta chỉ vài giây đã bị bắn vỡ vụn. Các cửa sắt an ninh lúc đó vẫn chưa đóng kín hoàn toàn sau báo động. Vì vậy mà chúng có thể xông vào bên trong tòa nhà. Ba nhân viên an ninh bảo vệ cửa tòa nhà của ta bị giết chết một cách dễ dàng bởi hỏa lực áp đảo của chúng. Phòng an ninh ở cửa của tòa nhà từ đó rơi vào sự khống chế của đám người này.”
“Từ ngoại hình của những người này, ta có thể thấy được một nửa trong số những kẻ tấn công vào trụ sở là phụ nữ và họ cũng là chủ lực của vụ tấn công.”
“Nữ giới vốn không phải là đối tượng được trọng dụng nhiều trong các lực lượng đặc biệt, bởi họ thua kém so với nam giới về mặt thể lực. Đám người này thì hoàn toàn ngược lại. Ngài xem, trong video có ít nhất 8 người là phụ nữ, họ có thể mang được trên mình một bộ trang phục tác chiến chống đạn có trọng lượng không hề nhỏ và sử dụng một khẩu súng có trọng lượng từ 5 tới 7 kg. Đây là một điều khó với cả những người lính có thể lực tốt. Vậy mà họ lại có thể di chuyển một các nhẹ nhàng và nhanh chóng như vậy, thậm chí có một người còn bật nhảy qua cửa kiềm tra an ninh trong tòa nhà. Tôi không thể hiểu nổi sao người đó có thể làm vậy.”
“Tổ chức nào có thể đào tạo được những người như vậy? Tôi nghĩ ngài cũng biết, không nhiều nơi có thể làm được vậy.”
Miles nghe xong Boyd tường thuật sự việc, ông có chút nghiền ngẫm rồi nói: “Xác định được mục đích của đám người này sao?”
Boyd nói: “Chúng tìm kiếm gì đó trong kho tang vật và phòng dữ liệu của ta.”
Miles nói: “Biết được chúng lấy đi thứ gì từ trụ sở của ta không?”
Boyd lắc đầu nói: “Với đám cháy như này, thì không còn cơ sở dữ liệu để đối chiếu xem chúng đã lấy đi thứ gì và ăn cắp thông tin dữ liệu gì từ hệ thống của chúng ta”
“Nhưng làm sao trụ sở lại cháy dữ dội đến vậy? Dù chúng có thể hạ gục lực lượng an ninh của ta thì đám cháy cũng không thể khủng khiếp thế này được.”
“Ngoài 15 người tấn công vào trụ sở, chúng còn một nhóm tác chiến bên ngoài không rõ số lượng nhưng chắc cũng không nhiều. Nhóm người này sử dụng súng bắn vỡ các tấm kính ở các tầng của tòa nhà và điều khiển máy bay không người lái mang theo bom nhiệt đánh nổ ở các khu vực khác nhau trong tòa nhà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.