Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật

Chương 63:




“Đoành.”
Tiếng súng vang lên, tên đeo mặt lạ đen kêu lên một tiếng. Bắn xong Tony dùng chính khẩu súng gõ cho tên đeo mặt giàn gi một cái vào đầu khiến hắn ngất đi, rồi cậu lao lên muốn khống chế tên đeo mặt lạ màu đen lúc này không rõ sống chết.
Jack cha Tony lúc này thì sững người ngồi im thất thần.
Tony không có giấy phép sở hữu súng, trong nhà cậu cũng không có cây súng nào nhưng không có nghĩa cậu không biết bắn súng.
Ở Mỹ có rất nhiều trường bắn súng dành cho người yêu thích. Đã là đàn ông Mỹ rất ít người trong đời mà chưa tới trường bắn súng.
Jack thi thoảng cũng dẫn Tony tới một trường bắn súng gần thị trấn chơi. Từ năm 14 tuổi Tony đã được Jack dạy cho cách bắn súng. Trinh độ bắn súng của Tony cũng không hề kém. Giờ đây với lực cánh tay khỏe và khả năng tính toán, Tony có kỹ thuật bắn súng còn tốt hơn trước, dù cậu chưa đi bắn súng lần nào sao khi sở hữu những kỹ năng đó, nhưng cậu vẫn làm rất tốt.
Phát bắn của Touny trúng ngực phải của tên đeo mặt lạ màu đen. Nhưng hắn lại mặc áo chống đạn. Phát bắn khiến hắn ngã ngửa ra. Chịu đựng cơn đau Hắn có nhoài người với lấy khẩu súng nhưng không kịp. Tony đã chạy tới cậu dùng chân đá khẩu súng ra xa.
Tên đeo mặt cố gắng chịu đau loạng choạng đứng dậy.
Tony không có vội vã tấn công hắn, cậu cũng không có dùng súng đe dọa, lúc này cậu có tự tin hạ gục tên này, cậu muốn cho hắn chịu chút đau đớn. Nếu chỉ đơn giản khống chế tên này thì Tony cảm thấy không thoải mái. Cậu cần chút sự giận dữ của mình.
“Cha mẹ vào phòng bếp đi.” Tony nói với cha mẹ mình.
Jack lúc này đã tỉnh táo lại, ông biết Tony muốn làm gì. Ông tin tưởng cậu con trai của mình. Jack đứng dậy dẫn theo Nancy rời đi.
Tony tháo ra băng đạn của khẩu súng, làm động tác lên đạn khiến cho viên đạn đã lên nòng văng ra khỏi súng rồi vứt khẩu súng sang một bên.
Nhìn dáng vẻ Tony muốn đấu tay đôi với mình, tên đeo mặt lạ màu đen rút ra dao găm. Bị súng bắn ở cự ly gần có chút đau nhưng hắn biết nếu không hạ gục được Tony hắn sẽ có kết cục giống như mấy tên đồng bọn lúc trước tấn công vào đồn cảnh sát.
Tên đeo mặt lạ đen hét lên lấy dũng khí lao tới tấn công Tony.
Ngực phải bị đau lên cú đâm dao tới của tên đeo mặt lạ đen không nhanh và nguy hiểm, dao găm đâm tới, Tony nhẹ nhàng tránh đi, túm chặt cổ tay hắn, cả cánh tay tên đeo mặt lạ tê dại mềm nhũn, bàn tay hắn buông lỏng con dao, dao găm rơi xuống.
Bàn tay Tony chộp tới con dao đang rơi, nắm chặt, xoay còn dao rồi đâm mạnh vào vai tên đeo mặt lạ màu đen.
“Phịch”
Mũi dao xuyên qua lớp áo chống đạn một cách nhẹ nhàng. Có thể thấy Tony đã dùng lực mạnh cỡ nào để làm được điều đó.
“A…”
Tên đeo mặt lạ màu đen mắt trợn tròn, đau đớn kêu lên hắn quỵ ngối quỳ xuống trước mặt Tony.
Tony nhìn tên đeo mặt lạ màu đen nói: “Một dao này của tao thế nào?”
Tên đeo mặt lạ màu đen nghe tiếng Tony nói thì thấy sợ hãi cơn đau trên vai càng nhức nhối. Hắn cắn răng chịu đựng không nói câu nào bởi hắn sợ nói sai thì Tony sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
“Nói, ai sai chúng mày tới?” Tony quát nói.
Tên đeo mặt lạ màu đen không nói gì.
Tony cười trước sự im lặng của hắn, cậu xoay con dao găm vẫn cắm trên người tên đeo mặt lạ màu đen, cả người tên đeo mặt lạ màu đen đau đớn khó chịu nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng không nói lời nào.
“Nói hay không?” Tony xoay mạnh con dao rồi rút con dao ra kề lên cổ gã quát nói.
Tên đeo mặt lạ màu đen đau đớn nói: “Người nhà của tôi ở trong tay bọn họn, nếu tôi nói bọn họ sẽ giết vợ con tôi. Dù cậu giết tôi cũng không có câu trả lời.”
Tony nói: “Nói ra những kẻ đứng sau mày không phải chúng sẽ bị bắt sao? Lúc đó người nhà của mày không phải được an toàn?”
“Cậu nghĩ quá đơn giản rồi.”
Tony lôi cổ tên đeo mặt lạ màu đen lại ghế ném hắn ngồi đó, cậu lột ra mặt lạ của hắn nhìn vào bộ mặt thật của gã. Tony biết vì mạng sống của người nhà dù cậu có giết chết hắn, hắn cũng sẽ không nói vì vậy cậu hỏi sang chuyện khác.
“Tao sẽ không hỏi tiếp về những kẻ đứng sau lưng mày là ai, nhưng tao muốn biết trong thị trấn ngoài hai bọn mày và những kẻ đã bị bắt thì có còn ai nữa không.”
“Không.” Tên đeo mặt lạ màu đen nói không cần suy nghĩ bởi hắn biết nếu nói dối thì hậu quả sẽ là như thế nào. “Hai chúng tao là thành viên duy nhất ở thị trấn chưa bị bắt.”
Tony nói: “Mày nói thật chứ? Vậy còn ba gã đi xe máy phân khối lớn thì sao? Chúng không phải người của tụi mày sao?”
“Ba gã đi xe máy nào? Tao không hiểu mày nói gì?” Tên đeo mặt lạ màu đen không hiểu Tony muốn dò hỏi gì nói.
Nhìn ánh mắt và biểu hiện trên khuôn mặt của tên đeo mặt lạ màu Tony thấy được hắn không có nói dối. Lúc này Tony có thể chắc chắn 100% ba gã ám sát cậu trên đường là người khác cử tới.
Không hỏi được điều mình muốn biết Tony lấy ra điện thoại gọi cho Henry.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.