Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật

Chương 105: Đêm kinh hoàng ở Boston (17)




Khác biệt hoàn toàn với căn phòng xa hoa lộng lẫy, trong ánh đèn vàng ấm áp lung linh. Sau cánh cửa bí mật là một cầu thang tối tăm, bức tường cũ kỹ trông vô cùng lạnh lẽo. Nhờ ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại, Tony chầm chậm men theo những bậc cầu thang gần như thẳng đứng, bước sâu xuống phía dưới. Thi thoảng cậu lại thấy những vệt máu đã khô, dấu vết bị lôi kéo, trên nền bậc thang đi xuống. Trong bóng tối, trái tim Tony bắt đầu nhảy lên cuồng loạn.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, Tony đi vào một hành lang rộng rãi. Nơi cuối hành lang có tiếng lạo xạo vẳng đến bên tai cậu. Tony cẩn thận dọc theo lối đi trên hành lang tối đen tiến về phía tiếng động phát ra.
Cuối hành lang là một cánh cửa, một cánh cửa sắt hoen gỉ đang đóng. Tony áp tai lên cánh cửa nghe ngóng, nhưng lại không hề nghe thấy gì. Tiếng lạo xạo trước đó dường như đã biến mất vào tăm hơi.
Nắm lấy tay cửa, Tony nhẹ nhàng vặn và đẩy vào. “Kẹt” “Kẹt” Cánh cửa chậm rãi mở ra với những tiếng kêu nhỏ từ bản lề phát ra. Cánh cửa đang dần dần mở rộng... Thần kinh Tony cũng theo đó căng lên như dây đàn, được lên dây hết cỡ.
Phía sau cánh cửa lại là một hành lang, có điều nó có một chút ánh sáng, biến hành lang thành một không gian tối mờ, rờn rợn. Với ánh sáng yếu ớt này Tony có thể nhìn thấy lờ mờ mà không cần chiếc điện thoại chiếu sáng. Thở dài một hơi nhẹ nhõm, Tony bước về phía nơi nguồn ánh sáng hắt vào ở nối rẽ cách đó không xa. Khi còn cách chỗ rẽ vài mét. “Xoạt... Xoạt...” Bất ngờ tiếng động vang lên ngay gần làm Tony giật bắn mình. Cậu đứng sững lại, tinh thần có chút căng thẳng nhìn xung quang, đặc biệt là chỗ rẽ nơi ánh sáng hắt vào hành lang. Tony cẩn thận quan sát xem có ai đó đang tiến tới hay không.
“Xoạt... Xoạt...” Tiếng động lại phát ra, lần này Tony nghe thấy rất rõ ràng, nó rất gần, thực sự rất gần. Tony căng hai con mắt ra tìm kiếm, chợt cậu thấy gì đó trong góc, đang giẫy giụa. Lấy hết can đảm Tony tiến lại gần, dường như có một ai đó đang bị trói vứt bên dưới đất, nhưng quá tối Tony nhìn không thật sự rõ ràng. Tony vội vàng bật đèn pin trên chiếc điện thoại lên, chiếu vào, người bị trói trong góc là một người đàn ông bị bịt miệng chân tay bị trói chặt lại, trên mặt từng vệt máu loang lổ, máu cũng đã nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi của anh ta. Ngoài dự liệu của Tony, trong ánh mắt của người đàn ông đang bị trói không hề có chút sợ hãi hay hoảng loạn nào.
Người đàn ông kêu lên “U… u…” rất nhỏ, như muốn nói gì với Tony. Có vẻ như anh ta muốn Tony giúp đỡ mình.
Tony không biết người này là ai và tại sao lại ở đây, vì vậy cậu rất cảnh giác nhìn bốn phía một chút, không thấy có ai khác. Cậu cúi xuống dùng một tay nhấc lấy anh ta kéo đến bên bức tường đặt anh ta ngồi dựa lưng vào đó, rồi mới ngồi xuống nói nhỏ: “Tôi sẽ mở băng dính bịt miệng ra cho anh, nhưng tốt hơn hết đừng làm gì nguy hại. Nếu không…” Tony vẫn là cẩn thận cảnh cáo. Đồng thời một bàn tay Tony còn tóm nhẹ lấy cổ người đàn ông đề phòng. Chỉ cần người này lớn tiếng gây nguy hiểm, bàn tay Tony ngay lập tức sẽ biến thành gọng kìm bóp chẹt lấy cổ họng của anh ta.
Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Khuôn mặt anh ta không hề có biểu cảm nào tỏ ra khó chịu trước hành động uy hiếp của Tony.
Tony từ từ kéo mở ra chiếc băng dính. Người đàn ông cũng không có mở miệng ngay, anh ta hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, ánh mắt nhìn về phía chỗ rẽ cách đó không xa vài giây rồi mới nhìn Tony nói: “Cám ơn cậu. Cậu có thể giúp tôi cởi trói được không?”
“Anh là ai? Sao lại ở đây?” Tony không để ý đến lời xin giúp đỡ của người này, mà hỏi. Cậu không dám mạo hiểm giúp một người khi không biết một tý gì về anh ta, khi ở một nơi nguy hiểm như thế này.
Người đàn ông trầm ngâm một lúc, ánh mắt anh ta lúc này thoáng hiện lên sự rối rắm, sau một lúc tranh đấu cuối cùng anh ta nói: “Tôi là cảnh sát.”
“Cảnh sát? Anh không sợ tôi là người của bọn chúng sao?” Tony có phần ngạc nhiên trước câu trả lời của người đàn ông, cậu không nghĩ được là mình sẽ gặp một người cảnh sát trong tình cảnh này, dù vậy cậu vẫn bình tĩnh nói.
Người đàn ông lắc đầu nói: “Cậu không phải người của chúng.”
Tony nói: “Lý do?”
“Nếu là người của chúng, cậu sẽ không rón ra rón rén đi như vậy, lại còn đi từ phía đó lại. Cậu cũng còn rất trẻ, tôi nghĩ cậu không quá 20, nhiều nhất chỉ 19 tuổi mà thôi. Dù cậu có vẻ rất chững chạc, nhưng làm cảnh sát nhiều năm tôi vẫn là nhìn ra được. Tôi đã đến Night Wolf rất nhiều lần và chưa bao giờ thấy cậu. Nơi này không có chỗ cho đám người mới. Chỉ có những thành viên đáng tin cậy, có nhiều năm làm việc trong tổ chức của chúng mới được làm ở đây. Và quan trọng, nếu cậu là người của chúng, cậu phải biết tôi là ai và tại sao tôi lại ở đây. Nếu cậu là người của chúng, cậu còn hỏi tôi những thứ nhảm nhí đó sao?” Người đàn ông phân tích nói.
“Vậy thì sao? Nó vẫn chưa đủ để tôi tin tưởng anh.” Tony có phần ngạc nhiên trước phân tích của người đàn ông nhưng cậu vẫn không hề tin tưởng nói.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Cậu có thể giúp tôi gọi một cuộc điện thoại được không? Các đồng nghiệp của tôi đang gặp nguy hiểm. Họ đang tiến vào một cái bẫy. Tôi cần cho họ biết điều này, trước khi quá muộn.” Nhận ra người trẻ tuổi trước mặt sẽ không dễ dàng mở trói cho mình, người đàn ông vội nói.
Tony không cần nghĩ lắc đầu từ chối. Không phải cậu không muốn giúp, mà cậu không dám giúp. Chuyện này có thể khiến cậu gặp nguy hiểm, mọi chuyện có thể diễn ra ngoài tầm kiểm soát. “Đã qua 2 giờ sáng được một lúc, tôi nghĩ đã quá muộn để làm gì đó…” Tony nói.
“Không… không… có lẽ vẫn còn kịp…” Người đàn ông nghe vậy có phần hoảng loạn và mất đi lý trí, anh ta bắt đầu lớn tiếng nói.
Đã đề phòng trước phản ứng của người này, bàn tay Tony bóp mạnh lấy cổ họng anh ta khiến cho những lời anh ta muốn nói nghẹn lại thành những tiếng ú ớ… Tony dùng băng dính bịt lại miệng của người đàn ông sau đó mới nới lỏng bàn tay đang bóp chặt lấy cổ họng anh ta ra, rồi nói: “Xin lỗi tôi không thể giúp được gì. Khi rời khỏi đây… tôi có thể thả anh ra.”
Trước thái độ lạnh lùng của Tony người đàn ông mặt cắt không còn giọt máu nào, rơi vào hoảng loạn, anh ta cố gắng giẫy giụa hét lên. Tony có thể nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe đầy khẩn cầu của anh ta.
Tony có rất nhiều điều muốn hỏi người này, như anh ta có biết bên trong có bao nhiêu người hay không, có gì nguy hiểm không. Nhưng với tâm trạng như vậy Tony biết mình sẽ trả hỏi được gì. Cậu đành để mặc anh ta ở đấy rời đi. Tony phải hành động nhanh hơn, trước khi đám người đó phát hiện ra điều bất thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.