Tống Tiên Hành

Chương 40: Mỗi Người Mỗi Ngã






Nhạc sư huynh rời đi không bao lâu, Tống Phong lấy cớ muốn đi dạo một mình, cũng thành công tách ra khỏi nhóm người.
Điền Thiết Lâm cũng đem vị trí Kim Nghê Khách Sạn nói cho hắn biết.
Khách sạn này nghe nói là sản nghiệp của Đạo Huyền Môn, cho nên hầu hết Đạo Huyền Môn đệ tử khi đến Huyền Hoa Cốc đều lựa chọn nơi này ủng hộ.
Dù sao, phù sa không chảy ruộng ngoài.
Đạo lý này ai ai cũng rõ.
Tống Phong cũng hiểu, nhóm ba người Điền Thiết Lâm có lẽ có kế hoạch của riêng mình, Tống Phong coi như ‘ăn ké’ theo đến nơi này mà thôi.
Nhất là ánh mắt liếc mắt đưa tình như có như không của Điền Thiết Lâm và vị Miêu sư tỷ kia Tống Phong làm sao không thấy.
Tất nhiên hắn không thể làm kỳ đà cản mũi.
Tống Phong chậm rãi hòa nhập vào dòng người.
Ngoại trừ những lúc tham gia giảng đạo của các vị trưởng lão ở Tạp Dịch Phong thì đây là lần đầu tiên Tống Phong thấy có nhiều tu tiên giả tụ họp lại như vậy.
Mà có thể nói, nơi này mới thật sự là một thế giới tu tiên giả thu nhỏ.
Đủ loại tu sĩ với tràn ngập các loại phục sức cùng dáng vẻ muôn hình vạn trạng.
Tu tiên giả nơi này già trẻ nam nữ đều có, có người hình thể to lớn nhưng cũng có người tựa như trẻ em chín mười tuổi, nhưng khí tức ba động trên người đều có chút khó lường.
Tống Phong cũng không dám tùy tiện thăm dò quá nhiều.
Trong tu tiên giới, việc dùng thần thức thăm dò một người xa lạ là việc đại kị, trừ khi là thật sự có lý do nào đó, nếu không không ai muốn đắc tội một tu sĩ xa lạ nào đó chỉ vì chuyện cỏn con này cả.
Mặc dù vậy, Tống Phong cũng vẫn cảm giác được, tu vi phần lớn người nơi này đều dao động ở Luyện Tinh Cảnh.
Luyện Khí Cảnh rất ít, hoặc hầu như là cực kỳ thưa thớt.

Có lẽ là những cao thủ đó đối với đồ vật hỗn tạp nơi này không có hứng thú quá lớn đi.
Nghĩ đến đây, Tống Phong liếc nhìn những khu lầu các ở phía xa.
Hiển nhiên, những nơi đó mới là nơi tồn tại những bảo vật chân chính để các tiền bối Luyện Khí Cảnh hay thậm chí là bên trên nữa động tâm.
Nói thì nói như vậy, không có nghĩa khu chợ này không có đồ tốt.
— QUẢNG CÁO —
Trên đường đi, Tống Phong nghe Điền Thiết Lâm cùng Nhạc sư huynh kể về một vài sự tích bảo vật xuất thế từ những quầy hàng rong này.
Ví dụ như thanh niên nào đó vô tình mua phải miếng gỗ mục nát, nhưng cuối cùng phát hiện ra đây là Thanh Thần Mộc tàn phiến, kinh động tới Hóa Đan Cảnh lão quái vật cấp bậc, cuối cùng được đưa đi đấu giá với một cái giá trên trời bán đi.
Hoặc như có một kiếm tu nào đó mắc chứng nghiện sưu tầm, mua mấy thanh kiếm rỉ sét từ một quầy hàng rong, cuối cùng phát hiện bên trong có một thanh là Linh Kiếm bản mệnh của Hóa Anh lão quái độ kiếp thất bại mà rớt ra.
Từ bên trong linh kiếm nhận được truyền thừa, một bước lên mây.

Những câu chuyện vô tình nhặt bảo này Tống Phong vừa nghe qua thì cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nhưng nghĩ kỹ cũng không có hoàn toàn tin tưởng.
Dù sao, theo hắn, bảo vật không có dễ có như vậy.
Chưa nói tới những kẻ bán hàng kia đều là kẻ lõi đời.
Muốn nhặt đồ tốt từ họ không những cần nhãn lực mà còn cần vận may nghịch thiên.
Thiếu một thứ nửa bước khó đi!
Đột nhiện, có một sự việc gây nên hứng thú của Tống Phong.
Cách chỗ hắn không xa, có một thanh niên khí tức Luyện Tinh Cảnh Sơ kỳ đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại cùng người khác bắt chuyện.

Thanh niên này bộ dáng cao gầy, khuôn mặt trẻ trung chỉ khoảng ngoài hai mươi tuổi, ngũ quanh đoan chính, trên người mặc quần áo có vẻ hơi cũ làm cho y hơi lộ ra vẻ túng quẫn.
“Vị huynh đài này phải chăng lần đầu tới nơi này?”
“Haha, huynh đài đừng hiểu lầm.
Tại hạ vừa rồi nhìn thấy huynh đài có vẻ đối với nơi này tràn ngập tò mò.
Nếu như không ngại, ta có thể làm cái dẫn đường giúp ngươi tìm hiểu Huyền Hoa Cốc.
Phí dẫn đường chỉ cần một khối Hạ Phẩm Linh Thạch một ngày.”

Cùng một loại lời nói này, thanh niên liên tục nói với mấy người.
— QUẢNG CÁO —
Những người được thanh niên hỏi đa số đều có vẻ tò mò lúng túng, đúng thật là có dấu hiệu của nhà quê mới lên thành thị y như Tống Phong hắn.
Tống Phong sờ sờ mũi, chưa kịp cảm khái thì đã nghe âm thanh quen thuộc:
“Vị huynh đài này phải chăng lần đầu tới nơi này?”
Tống Phong mỉm cười nhìn người thanh niên sắc mặt thân thiện, nhưng sâu trong ánh mắt lại có một tia mong chờ này, hỏi lại:
“Không biết huynh đài có gì chỉ giáo?”
“Haha, Chỉ giáo thì không dám.

Tại hạ vừa rồi nhìn thấy huynh đài có vẻ đối với nơi này tràn ngập tò mò.
Nếu như không ngại, ta có thể làm cái dẫn đường giúp ngươi tìm hiểu Huyền Hoa Cốc.
Phí dẫn đường chỉ cần một khối Hạ Phẩm Linh Thạch một ngày...à không, nửa khối cũng được.”
Thanh niên thấy Tống Phong trả lời, liền theo bản năng đáp lại.
Nhưng không biết có phải vì từ sáng giờ chưa được mối làm ăn nào thành công hay không mà đến cuối cùng, y hơi ấp úng đem giá cả hạ xuống phân nửa.
“Thành giao.
Làm phiền huynh đài.”
Tống Phong bình tĩnh đáp.
“Nếu vậy thì ta không làm phiền huynh….ủa?” Thanh niên thấy Tống Phong có chút ngạc nhiên chần chừ, đang định chắp tay nói lời cáo từ thì nghe Tống Phong nhẹ nhõm đồng ý.
Nhất thời kịp phản ứng lại, vui mừng nói:
“Tốt, tiểu đệ Vương Thanh.
Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói xong còn đưa tay vỗ ngực bụp bụp mấy cái.
Nhưng trong lòng Vương Thanh thì lại có chút hối hận vừa rồi giảm giá quá nhanh a!
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong thấy sắc mặt Vương Thanh, cũng đoán ra một chút ý nghĩ trong lòng y, cười nói:
“Ta họ Tống.
Dẫn ta đi xem chút quầy hàng chất lượng chút.”
“Thì ra là Tống đại ca, được, chúng ta đi.” Vương Thanh hình như đối với hoàn cảnh nơi này rất tự tin vỗ ngực nói ra.

“Không biết Tống đại ca muốn tìm loại đồ vật gì?”
“Ồ, còn có phân chia sao? Ta tưởng tất cả quầy hàng đều bày hàng ngẫu nhiên lộn xộn?” Tống Phong nghi ngờ hỏi.
“Ngẫu nhiên lộn xộn dĩ nhiên là nhiều, nhưng tinh phẩm thì ít mà rác rưởi thì nhiều.
Sân bãi này được những người thâm niên chia thành năm khu: Thư tịch phía nam, pháp bảo phía bắc, phù lục phía tây, thảo dược phía đông, thử vận trung tâm.” Vương Thanh thuận miệng nói ra.
“Những thứ kia ta đều có thể hiểu, nhưng thử vận là thứ gì?”
“Một số đồ vật ly kỳ cổ quái thường thường đều sẽ xuất hiện ở khu trung tâm.
Một số truyền thuyết nhặt bảo lên đời cũng từ khu trung tâm này xuất thế.
Tuy nhiên, nếu Tống đại ca không có chuẩn bị tâm lý chịu thiệt mà nói, tiểu đệ khuyên không nên đi đến khu này.” Vương Thanh dường như nghĩ đến kỷ niệm đau thương nào đó, tràn đầy chân thành khuyên.
“Há, chẳng lẽ còn có quy định gì không cho chúng ta đi vào nơi đó hay sao?” Tống Phong hiếu kỳ.
“Quy định thì không có, nhưng khu trung tâm toàn các lão hồ ly già đời.
Mặc dù đúng là có một chút bảo vật chảy ra, nhưng hầu hết đều là cặn bã, mà lại thủ đoạn của bọn họ cũng rất cổ quái ly kỳ.
Không giấu gì Tống đại ca, tiểu đệ cũng ăn quả đắng ở nơi đó vài lần.” Vương Thanh giống như con nghiện, tận lực khuyên Tống Phong đừng đến nơi đó nhưng ánh mắt lại có chút khát khao.
Tống Phong trong bụng cười thầm, đồng thời đối với khu sân bãi này cũng có cái nhìn rõ hơn.
Nếu nói đơn giản, nơi này cũng giống như một khu chợ ở thế tục, phân thành nhiều khu khác nhau như khu bán cá, khu bán rau, khu bán trái cây… để người mua dễ dàng sàng lọc tiếp cận.
Mà người bán cũng dễ dàng tiếp cận khách hàng của mình.
Nghĩ nghĩ, Tống Phong thuận miệng nói:
“Chúng ta đến khu Nam trước đi.”
“Tốt.” Vương Thanh không chút do dự dẫn đường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.