Tống Tiên Hành

Chương 118: Lần Theo Dấu Vết






Chỉ thấy khi Vu quản gia đang thong dong tiếp khách, đột nhiên, một gã ăn mặc trang phục người hầu tiến đến khẽ cẩn thận thì thầm vào tai của gã mấy câu.
Vu quản gia sau khi nghe xong, sắc mặt hơi đổi, vội vàng gật nhẹ đầu phân phó hai câu rồi ra hiệu gã người hầu lui ra.
Vị Vu quản gia này bản sự cũng không nhỏ, sau đó lại tiếp tục cười nói như thường đón tiếp khách nhân.
“Vương huynh, đã lâu không gặp.
Mọi việc vẫn ổn cả chứ?” Đúng lúc này, một trung niên ăn mặc hoa lệ, vuốt chòm râu dê tiến tới chỗ Vương Thiên Hào cười nói.
Vương Thiên Hào vừa nhìn thấy người này, sắc mặt liền tươi cười, chắp tay:
“Nhờ phúc của Trương bang chủ, mọi việc vẫn ổn.
Trương huynh khí thế như hồng, chẳng lẽ Hóa Long Công lại có tiến bộ rồi sao?”
Trung niên gọi Trương bang chủ nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, ánh mắt lướt qua một tia đắc ý, nụ cười càng đậm thêm mấy phần:
“Nào có, nào có, làm sao so được với Phong Thiên Kiếm Pháp của Vương huynh đây chứ…”
Hai người cứ như vậy bắt đầu tùy ý tán gẫu một hồi, nói chuyện trời nam biển bắc.
Đa phần đều là các loại lời nói khách sáo, ngẫu nhiên mới đề cập tới một ít tin tức kỳ văn dị sự trong giang hồ.
Ngoài ra, nhờ hai người này nói chuyện thì Tống Phong cũng được biết ngoài cánh cổng mà Vương Thiên Hào dẫn Tống Phong đi đến, thì còn hai nơi khác cũng đang đón khách.
Nhưng hai nơi đó là dành cho người có thân phận cao cấp hơn, tôn quý hơn, sẽ có người của Mã gia tự mình tiếp đón.
Thậm chí nghe đồn có một ít nhân vật có thân phận cực cao, mơ hồ còn có sự xuất hiện của tiên sư, sẽ do Mã gia lão tổ đích thân tiếp đón.

Đối với những tin tức này, Tống Phong đều không có quá nhiều hứng thú, nghe câu được câu mất.
Sau khi không nghe ra điều gì kỳ lạ, liền tùy tiện dò xét chung quanh.
Có Tống Phong dặn dò trước đó, Vương Thiên Hào cũng tùy tiện để Tống Phong đi dạo chung quanh, không có làm phiền tới hắn.
Tống Phong vốn đã thu liễm bản thân, lúc này vẻ ngoài ăn mặc cũng cực kỳ bình phàm.
Lại thêm số tuổi không lớn, cho nên rất nhiều người sau khi nhìn sơ qua liền không chú ý đến hắn nữa.
Tống Phong chậm rãi men theo con đường lát đá xanh, tùy ý đi lại.
Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe lên, thân ảnh cứ như vậy dần dần mờ ảo rồi biến mất tại chỗ.
Qua chừng mấy hơi thở sau, hai người sắc mặt vội vàng từ xa đi tới.
Hai người này một thấp một cao, cả hai đều gầy gò ốm yếu tựa như đang thân mang trọng bệnh.
Cả hai sau khi đi ngang vị trí của Tống Phong vừa đứng thì sắc mặt như thường, hoàn toàn không phát hiện bất cứ điều gì bất thường, nhanh chóng đi tới.
Sau khi vòng quanh mấy bận quanh co, đi qua mấy cánh cửa bán nguyệt, cả hai đi đến một hồ nước thoạt nhìn hết sức bình thường.
Hồ này rộng chừng mấy trăm trượng, chính giữa có một tòa núi nhỏ rêu phong bám đầy được nối với bờ bằng một lối cầu thang gỗ.
Dường như là một nơi đi dạo ngắm cảnh ít người lui tới.
Một trong hai người sau khi đến đây, lập tức cẩn thận quan sát chung quanh.
Sau khi xác định nơi này hoàn toàn vắng vẻ, hắn mới nhìn người còn lại gật nhẹ đầu rồi đi đến bên ngọn núi nhỏ giữa hồ.
Chỉ thấy gã đi đến bên cạnh một hốc đá, đưa tay ấn nhẹ vào một vị trí khuất tầm nhìn.
Đột nhiên, ngọn núi nhỏ hơi run rẩy, theo sự run rẩy rất nhỏ, một lối đi tối om dẫn vào bên trong ngọn núi từ từ mở ra.
Hai người hơi nhìn nhau, sau đó nhanh chân đi vào bên trong rồi lối đi cũng từ từ đóng lại.
Chỉ là, hai người không hề hay biết, ngay khi cửa đá vừa khép lại, một làn gió cực kỳ mơ hồ cũng kịp luồn vào bên trong.
Tống Phong như một u linh lặng lẽ bám theo hai người.
Sau khi đi vào, hai người này hình như tâm trạng càng thêm cẩn thận, không ai nói với ai câu nào, bước chân càng trở nên gấp gáp.
Tống Phong theo hai người đi sâu vào lòng núi, đột nhiên phía trước sáng lên, mấy bóng người cũng theo đó dần dần hiện ra.
“Là ai?” Có tiếng người phía trước cảnh giác hỏi.
“Là chúng ta!” Một trong hai người đi phía trước Tống Phong lạnh nhạt đáp lại.
Nhìn bộ dáng này, hiển nhiên người này vai vế không nhỏ.
Người vừa hỏi là một trung niên mặt đen, nghe vậy thì định thần nhìn kỹ.
Khi nhìn rõ hai người đang tới, nét mặt hắn thoáng biến đổi, vội vàng chắp tay cung kính:
“Tam thiếu gia, Lục thiếu gia.”
“Ừm.
Nghe nói trong lứa gia súc mới sinh xuất hiện tư chất tốt, có phải hay không?” Tam thiếu gia nhàn nhạt hỏi.
“Bẩm tam thiếu gia, thuộc hạ không được rõ.

Bất quá các vị thiếu gia khác cũng đã tới bên trong.” Trung niên mặt đen không chút giấu giếm.
Tam thiếu gia và Lục thiếu gia nghe vậy thì sắc mặt thoáng đổi, ném qua một khối ngân lượng vàng rực, hừ nhẹ:
“Ta đã biết.”
Nói xong, liền nhấc chân đi tới.
Mà trung niên mặt đen tiếp nhận thỏi vàng, vội vàng cung kính cong lưng để cho hai người đi qua.
Chờ cho hai vị thiếu gia đi xa khuất sau một cánh cửa đá, y mới hài lòng cầm thỏi vàng cẩn thận cất vào trong ngực, cả khuôn mặt tràn đầy thần sắc đắc ý.
Tống Phong đi theo Tam thiếu và Lục thiếu đi vòng quanh.
Phát hiện nơi này là một mê cung mật thất được xây dựng cẩn mật bên dưới lòng hồ.
Vị trí cực kỳ bí ẩn tư mật.
Đột nhiên, Tống Phong dường như cảm ứng được gì đó, thần thức quét tới một cái, trong mắt liền hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Di” trong lòng Tống Phong không nhịn được kinh nghi kêu lên.
Vốn đang thong thả đi theo hai người Tam thiếu bỗng thả chậm tốc độ, kinh dị quan sát nơi này một lần nữa, đồng thời đề cao cảnh giác.
Mà ngay lúc Tống Phong vừa kêu lên kinh nghi thì ở trong một gian phòng, một lão giả vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên dường như cảm ứng được gì đó, nghi hoặc mở mắt ra nhìn quanh.
Lão nhân này sắc mặt hồng hào, da mịn răng trắng tựa như làn da em bé nhưng mái tóc lại bạc phơ, nhìn qua có vẻ quỷ dị.
Mà nhìn kỹ lại, khí tức trên người lão nhân này thình lình lại là một tu tiên giả.
Hơn nữa còn là một vị tu sĩ Luyện Tinh Cảnh Trung kỳ.
Vừa rồi, trong lúc mơ hồ, lão dường như cảm nhận được có một luồng thần thức quét tới.
Làm cho tâm linh của lão mơ hồ rung động.
Bất quá, loại cảm giác này chỉ thoáng qua trong tích tắc liền biến mất.

Khiến cho lão cho chút thảng thốt, nửa nghi hoặc nửa khó hiểu.
Nhưng sau khi cẩn thận đưa thần thức tra xét hồi lâu, vẫn không phát hiện được gì kỳ lạ thì lão mới thu hồi tâm tư.
Lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Sau khi đến trước cửa phòng thì dừng lại.
“Tam nhi, Lục nhi nếu đã đến thì vào đi.
Còn lề mề cái gì?” Lão vốn đang buồn bực, tâm tình không được khá, cho nên khi thấy hai người do dự ngoài cửa liền không nhịn được gằn giọng.
Tam thiếu và Lục thiếu nghe vậy run lên, vội vàng đi vào.
“Tôn nhi bái kiến Tổ tông.”
“Không cần đa lễ.
Lần này các ngươi cũng đã đến đông đủ, lão phu liền sẽ không dài dòng.
Gia súc vừa xuất hiện một đầu trung phẩm linh căn.
Lần này gọi các ngươi đến đây, chính là muốn nhìn xem ai sẽ cũng nó hữu duyên, có được linh căn.” Giọng nói của lão nhân không nhanh không chậm, nhưng rơi vào tai mỗi người chẳng khác nào tiếng trời.
Trong phòng lúc này nhìn lại có sáu thanh niên, tất cả đều ánh mắt sáng rực, nắm tay siết chặt.
Hiển nhiên lời nói của lão nhân khiến bọn hắn cực kỳ tâm động!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.