Hạ Lam không biết mình làm cách nào để trở về, chỉ thấy khi cô xuất hiện ở nhà, trên tay đã không còn túi đồ hiệu nào nữa, thay vào đó là hàng loạt hóa đơn của bưu điện.
Ây gô, cái này là do cô quá tài thôi, trong tình huống mất kiểm soát như vậy mà não bộ vẫn tiến hành giao dịch buôn bán chính xác được nữa.. Đúng là tự Hạ Lam còn phải phục bản thân sát đất!
Cô ngả người ra ghế, thỏa mãn xem lại toàn bộ hóa đơn của mình một lượt, đảm bảo không có sai sót gì nữa mới ung dung đứng dậy về phòng tìm quần áo đi tắm. Bình tâm lại mới tốt, dạo này Hạ Lam tự tìm ngược hơi bị nhiều rồi.
Xả đầy một bồn nước ấm áp, đốt một chút hương liệu thơm nhẹ, bật vài bài nhạc trữ tình dịu dàng... Hạ Lam lột bỏ toàn bộ quần áo trên người, bước vào bồn ngâm mình thư giãn.
Mệt mỏi dường như đều tan biến sạch sẽ, cô thỏa mãn nhắm mắt, ngửa đầu lên thành bồn chậm rãi sắp xếp mọi suy nghĩ của mình.
Vấn đề đầu tiên là chuyện kinh doanh, hiện tại thứ mà Hạ Lam cần quan tâm nhất chính là nó. Ai bảo đó là bước khởi đầu, sự nghiệp chính của cô làm chi? Việc ở Trịnh gia dù thế nào cũng chỉ đóng vai trò phụ trợ mà thôi. Bởi nếu cô có đấu đá thành công đi chăng nữa, thì người chính thức được hưởng lợi cũng là Trịnh Văn Minh chứ chẳng phải cô.
Vấn đề thứ hai là tư duy cảm xúc, mỗi một lúc giật mình Hạ Lam lại nhận ra bản thân càng lúc càng trở nên mất kiểm soát. Thật ra trước đây có không ít lần Hạ Lam như thế này, đó là khoảng thời gian vài ba ngày trước khi bà dì tới hành hạ. Có thể đợt này cô trở nên như vậy là do chuẩn bị tới chu kì kinh nguyệt, nhắc mới nhớ, từ lúc Hạ Lam xuyên sang cũng quá một tháng rồi mà còn chưa thấy cái gì đâu..
Nhưng nói thật trước đây dù khó chịu cô cũng chỉ dừng ở việc hay cáu gắt mà thôi, đâu tới nỗi hơi tí là nổi xung, thiếu kiên nhẫn, khó tính.. đến thế? Lẽ nào là do tác động của chuyện bên cạnh cái gì cũng khó khăn? Hoặc giả, là ảnh hưởng của nam chính. Tựa như.. Đối với Hạ Lam cậu ta đã trở thành quan trọng, tới mức cô không muốn người này bị cướp mất rồi chẳng hạn?
Không đâu!
Làm gì có thể!
Cô với Văn Minh? Haha, đúng là thứ chuyện cười lạnh chẳng vui vẻ gì! Cậu ta thà ở với nữ chính còn hơn là để tâm đến cô kìa.. Trong khi trước đây cậu ta còn nói với cô thế nào? Cái gì mà Hồng Ngọc không đơn giản; cô ta biết rất nhiều; con ngườikhôngthểtintưởng... Hừ, ra là nói dối! Với tính cách của Văn Minh, nếu cậu ta nghi ngờ ai nhất định không dùng người đó. Điều này chứng tỏ mấy câu kia chỉ là nói ra để lừa bịp cô mà thôi.
Chẳng quan trọng! Đúng đấy! Chuyện này với cô chẳng quan trọng tí nào cả!
Quan hệ của cô với cậu ta bây giờ chỉ đơn thuần là hợp tác cùng có lợi. Thôi thì để gặp mặt trực tiếp nói chuyện với cậu ta, Hạ Lam sẽ bảo với Văn Minh rằng cô không cần cậu ta bảo vệ nữa, cô chỉ lấy tiền mà thôi! Ông nội Trịnh bệnh nặng không sống lâu, thế nên cái cam kết 10 năm gì đó chắc cũng chẳng thể tồn tại đâu nhỉ. Hẳn là như thế, chỉ cần xong vụ này, Hạ Lam sẽ nhắc lại một lần nữa chuyện li dị của hai người. Nam nữ chính đến với nhau, cô cũng không cần xoắn não hay bị bất kì ai ảnh hưởng nữa..
Tiền! Đời này Hạ Lam chỉ cần tiền!
Hạ quyết tâm thêm một lần, Hạ Lam đứng ra khỏi bồn tắm đã nguội lạnh, cô quấn khăn tắm, chậm rãi lau khô mái tóc ngắn ngủn. Nếu đã nói vậy thì hẳn viên kim cương Văn Minh cho cô cũng có giá trị cao lắm đấy nhỉ? Chắc phải đợi thời cơ thích hợp trở về Trịnh gia lấy nó đem bán thôi. Mà này.. Nếu cô lấy nó trở lại đây, sau đó đưa cho nữ chính xem không hiểu cô nàng sẽ có suy nghĩ thế nào nhỉ? Có thắc mắc và tức giận giống cô bây giờ không ta?
Haha, có vẻ thú vị!
Mai Hạ Lam nhất định phải tìm cớ về Trịnh gia đem nó về đây mới được!
Vừa lúc cô mặc đồ xong xuôi, bên ngoài có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, sau đó là nhịp bước chân đều đặn đi vào. Dùng đầu mũi chân để nghĩ cũng có thể biết ngay là đôi uyên ương nào đã trở về! Hạ Lam bĩu môi ghét bỏ nhưng vẫn miễn cưỡng đi ra ngoài chào hỏi bọn họ. Dù sao thì cô cũng không thể ở mãi trong phòng tắm. Hơn nữa nhà này là nhà cô cơ mà, cớ gì cô phải tránh mặt khách chứ? Nếu có ngại ngùng lánh đi cũng nên là bọn họ mới phải!
"Ồ, hôm nay hai người đã đi đâu?" Hạ Lam thấy mấy túi đồ lỉnh kỉnh được tài xế xách vào tận nơi, giả bộ tò mò mà hỏi. Nữ chính lúc này đang ngồi rót nước, hai tay dâng lên cho nam chính, vẻ mặt phơi phới xuân phong, vui thích vô cùng "Mua nhiều đồ như vậy không biết tôi có chút phần nào không đây?"
"Ôi xin lỗi nha Hạ Lam!" Hồng Ngọc hơi bất ngờ, vừa phục vụ nam chính xong lập tức lăng xăng tới cạnh đống đồ lớn "Văn Minh nói cậu nhiều đồ lắm, không cần mua gì hết! Nhưng mà thôi, thế này đi.. Mình và cậu cũng không khác biệt lắm, cậu xem thích cái gì trong đống này thì lấy được chứ?"
"Haha.." Đồ nhiều lắm không cần mua cơ! Nam chính đúng là thấy sắc quên đối tác, đúng là không! Thể! Tưởng! Tượng!
Còn nữ chính nữa, bạn đùa với mình à? Dáng bạn chuẩn đét thế kia, hơn nữa bạn còn cao hơn mình cả chục cm.. Không khác? Thế gọi là không khác đó hả? "Đùa thôi, cậu mặc đi, mình không có nhu cầu!"
"Vậy sao?" Hồng Ngọc hơi ỉu xuống, tựa như Hạ Lam vừa đem lòng tốt của cô nàng ném xuống đất mà chà đạp vậy. Thôi bới diễn đi, tôi sợ bây giờ tôi lấy đồ của cô cô còn hận tôi hơn ý! "Thế để lần sau được không?.."
"Đi tắm đi!" Văn Minh không lạnh không nóng buông một câu, cậu ta để cốc nước trở lại bàn, mệt mỏi tựa lưng vào ghế êm "Tranh cãi thật nhức đầu!"
"Tôi tắm đây!" Hồng Ngọc nghe thấy vậy liền nhanh chân nhận mệnh, vui vẻ chạy đi lấy đồ, lao vào phòng tắm "Đợi chút tôi sẽ nấu cơm cho cậu luôn!"
Chân.. Chân chó quá mức!
Thế này là triệu chứng của bệnh cuồng ngược phải hông trời? Hạ Lam nín nhịn, khó hiểu nhìn qua bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp của nữ chính đang di chuyển như chớp. Bình thường mấy nam phụ cưng cô nàng như trứng mỏng, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất cho cô nàng thì chẳng thấy Hồng Ngọc động tâm hay vui thích cái gì. Nay bị nam chính phũ, ra lênh, etc.. Các kiểu thì lại sung sướng ra mặt, hạnh phúc làm ngay. Mẹ ơi! M chắc luôn!
"Hừ, bà chủ shop đồ hiệu lại muốn người ta mua quần áo cho mình?" Văn Minh nhìn Hồng Ngọc đi khuất, nhếch môi mỉa mai "Đúng là chuyện cười!"
"Thì sao chứ?" Hạ Lam khó chịu vì sự thay đổi nhanh như trở bàn tay của Văn Minh, song bởi cô đã làm tốt công tác củng cố tư tưởng nên lúc này mặt không đổi sắc, tiếp tục mạnh miệng "Người xưa tốn kém thật nhiều mới mua được nhất tiếu khuynh thành, tôi nay chỉ nhờ một câu đùa ngu ngốc mà thưởng thức được nụ cười của cậu.. Cũng không tính là thiệt thòi gì!"
"Chắc không cần tôi nhắc cô cũng tự biết.." Văn Minh híp đôi mắt dài hẹp, lười đáp lời "..Phụ nữ quá mạnh mẽ sẽ chịu nhiều tổn thương!"
"Nếu lúc này tôi yếu đuối cậu nghĩ tôi không phải chịu thương tổn gì sao?" Lời này của cậu ta có ý gì? Bảo cô đừng cứng đầu mà ngoan ngoãn hoàn thành công việc cậu ta giao đi ư? "Người ta yếu đuối vì có đàn ông dựa vào, tôi đây thân cô thế cô, nếu không cố gai góc có lẽ lúc này đã chẳng đủ sức đứng đây đàm đạo nhân sinh với cậu!"
"..."
"Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc!" Hạ Lam thấy Văn Minh không tiếp tục cũng không muốn nói thêm về chủ đề nhàm chán này. Cô từ từ ngồi xuống ghế bên cạnh, vừa canh me nữ chính. Chuyện này là chuyện nội bộ, nếu để người không liên quan nghe thấy cũng chẳng hay ho gì.
Thật ra Hạ Lam muốn rủ rê Văn Minh ra ngoài cùng mình, hoặc hai người sẽ tới thư phòng đóng cửa nói nhỏ với nhau cơ.. Nhưng thật ra với thái độ không hợp tác đến từ cả hai phía thế này, chuyện đó quả thực bất khả thi!
"Cậu tính thế nào?"
"Chuyện gì?" Văn Minh vẫn ỡm ờ, không ngồi thẳng, cũng không nhìn người.
Quái quỷ!
Vì sao cô phải hợp tác với cậu ta? Bán mạng cho cậu ta chứ? Cái thái độ này đúng là không! Thể! Chấp! Nhận!
"Bình thường Hạ Lam tiểu thư thông minh lắm mà, lần này lại không tự đưa ra được quyết định à mà phải hỏi ý tôi?"
"Cậu cất cái kiểu mỉa mai trẻ con ấy đi!" Hạ Lam xùy một tiếng, bên trong phòng tắm lúc này mới vọng ra âm thanh nước chảy, có lẽ nữ chính cũng chỉ vừa bắt đầu tắm mà thôi "Việc ở Trịnh gia thế nào? Văn Hóa đã mua chuộc được cơ số gậyrồi, cậu ta đang vững lắm đấy!"
"Thế cô cũng tiến hành đi!" Văn Minh nheo mắt, thiếu kiên nhẫn kết luận "Trần Duy đã gửi toàn bộ hồ sơ tài liệu cần thiết cho cô rồi còn gì, anh ta bảo sẽ sắp xếp mọi thứ. Này.. Đừng bảo chuyện đơn giản là làm theo chỉ dẫn cô cũng không làm nổi!"
"Chỉ dẫn cái gì?" Hạ Lam lỡ để quên điện thoại Trần Duy đưa cho mình ở công ti rồi, nếu không lúc này nhất định cô sẽ lôi nó ra đập xuống bàn cho Văn Minh thấy. Sắp xếp mọi thứ cần thiết của anh ta đó! Mẹ kiếp! Thế thà tôi không dùng còn hơn! "Chỉ có tài liệu, nếu không nhanh chân gặp người e rằng chuyện này sẽ thất bại nhanh chóng!"
"Thất bại?" Đôi mắt đen thẫm của Văn Minh sắc lạnh, cậu ta nhìn về phía Hạ Lam một cách đầy uy hiếp. Mặc dù cô ở với cậu ta lâu nhưng chưa khi nào thấy Văn Minh quyết tuyệt đến thế. Không tự giác lui lại phía sau một chút, Hạ Lam không nhịn được run rẩy "Cô dám để Trịnh gia vào tay Văn Hóa xem.."
"Muốn thành công cậu phải đầu tư chứ! Vì lẽ gì đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi?" Trịnh Văn Minh! Cậu chèn ép người quá đáng!
"Đổ trách nhiệm lên cô?" Văn Minh nheo mắt cười lạnh "Cô nghĩ hồ sơ hoàn mỹ là tự thông qua à? Mơ hão! Tôi phải trải đường từ A đến Z nó mới qua sơ khảo đấy! Trịnh Văn Hóa đã nhăm nhe muốn loại cô ngay từ vòng gửi xe rồi!"
"..." Công bằng? Công bằng ở đâu? Xã hội này vốn vận hành và bôi trơn bằng tiền, dù đã biết rõ chuyện này từ lâu thế nhưng khi nghe thấy điều ấy, sự thất vọng vẫn dâng lên thật đầy trong lòng Hạ Lam.
Cô quá chủ quan!
Hạ Lam vốn không nghĩ Văn Hóa lại có thể vươn tay dài đến thế, thì ra..
"Thế nên sau này ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của Trần Duy đi!" Vừa lúc cánh cửa nhà tắm mở tung, nữ chính mặc một bộ đồ ngủ xinh xắn bước ra ngoài. Văn Minh thấy vậy, nửa câu sau ra đến miệng rồi cũng đành nuốt vào. Không khí giữa hai người đột ngột chùng xuống rất nhanh, im ắng, nặng nề.
"..."
"Hai người nói chuyện gì mà căng thẳng thế?" Hồng Ngọc lau mái tóc dài, vui vẻ nhảy chân sáo đi tới cạnh ghế dài "Văn Minh lại bắt nạt Hạ Lam nữa sao? Thật là hư!"
"Không sao!" Hạ Lam xoay người đứng dậy, chậm rãi đi về phía cầu thang "Đầu óc cậu ta hơi có vấn đề, tôi chẳng thèm chấp!"
"Cậu.." Hồng Ngọc nhìn bóng Hạ Lam dần khuất trên thang lầu, miệng vốn cứng lại vì sợ hãi biểu cảm ác liệt trên mặt Văn Minh liền mềm. Cô hảo tâm gọi Hạ Lam lại, nhắc nhở một câu "Cậu cứ nghỉ đi, chút nữa xong cơm tôi sẽ gọi!"
"Cảm ơn!"
"Cũng không cần để cửa đâu.." Hồng Ngọc cúi mặt, xấu hổ nhỏ giọng "..Mình và Văn Minh.. Chung một phòng rồi!"