Dĩ nhiên cô nàng không thể cứ như vậy mà tử nạn, ánh hào quang của nhân vật nữ chính lúc này đã ảm đạm lắm rồi nhưng lại chưa tắt hẳn. Thế nên ngay khi Hạ Lam và Văn Minh đứng từ trên đầu cầu thang nhìn xuống, Hồng Ngọc vốn đau đớn nhắm mắt nằm đó đã bất ngờ mở trừng mắt ra. Ánh nhìn đầy căm hận chiếu thẳng, dường như muốn cùng kéo Hạ Lam xuống mười tám tầng địa ngục.
Cô vốn không phải người hay lo sợ được mất, cũng không tin quỷ thần. Nhưng lúc này vẫn phải âm thầm cảm ơn trời phật, Hồng Ngọc đó không mặc đồ đỏ! Nếu không chỉ sợ sau vụ đám cưới này tiểu thuyết thiếu niên tình cảm ngọt ngào lãng mạn, có tí thương trường.. này sẽ trực tiếp thăng cấp lên thành kinh dị, quỷ hồn báo thù!
"Anh biết trước chuyện này?" Hạ Lam nuốt nước bọt, trước đây cô ngã cầu thang cũng thế này à? Thảm quá sức!
À không, hình như cô còn không thảm bằng cô ta, vì ít ra Hạ Lam chân tay vẫn nguyên vẹn, không vặn vẹo tí nào. Đằng này Hồng Ngọc kia..
"Có phải không?"
"Anh làm sao biết được cô ta sẽ ngã như vậy?" Văn Minh cười lạnh, từ cầu thang phía dưới người vệ sĩ thứ hai vốn biến mất đột nhiên xuất hiện cùng một số người khác. Họ mặc áo blu trắng, hiển nhiên là bác sĩ!
Mấy người đứng phía dưới vọng lên chào hỏi hai vợ chồng cô, sau đó nhanh lẹ nhấc Hồng Ngọc đang đau khổ lên cáng. Hành động của đám người này chẳng có tí y đức nào hết, xem cô nàng đau đớn nhe răng trợn mắt, xén tí nữa xỉu đi kia thì biết!
"Anh chỉ tính toán cô ta sẽ chạy trốn nên để người chờ sẵn dưới kia thôi!"
"Không biết?" Hạ Lam nheo mắt nhìn cậu, tàn nhẫn? Ừ, Văn Minh đúng là tàn nhẫn như vậy đấy, nhưng cô trách cậu ấy được sao?
Văn Minh làm điều này hoàn toàn là vì cô, mặc dù sự trả thù này có hơi hại não một chút..
"Không biết mà gọi sẵn cả bác sĩ, rồi còn lớp nước trơn bóng trên mặt sàn này là sao? Anh giải thích xem nào!"
"Ừ!" Văn Minh đơn giản cười, sau đó kéo Hạ Lam ra thang máy, không cho phép cô nhìn đến người kia nữa. Cô ta làm bao nhiêu chuyện có lỗi với vợ chồng cậu, còn dám đẩy ngã Hạ Lam khiến cô hôn mê lâu như thế.. Hạ Lam lương thiện không tính sổ với cô ta, nhưng xin lỗi, Văn Minh không phải thánh phụ! Cậu phải xả giận giúp vợ có biết không?
"Em sợ à? Anh xin lỗi!"
"Giờ anh tính thế nào?" Cô lắc đầu, đúng là từ bé đến giờ Hạ Lam đánh đấm nhiều nhưng hình ảnh máu me thế này còn chưa được chiêm ngưỡng qua đâu. Nhìn một vài giây đầu thấy sốc, song tinh thần lực của cô mạnh mẽ lắm, nên hiện tại đã không vấn đề!
Thật!
Không vấn đề!
Ngoài chuyện hơi bị chóng mặt..
"Bỏ mặc cô ta?"
"Bỏ mặc như vậy thì quá dễ dàng cho cô ta rồi!" Văn Minh ấn nút thang máy, ôm lấy cô dịu giọng "Hạ Lam, anh sẽ không giết người, em đừng lo!"
"Ai thèm lo chứ!" Cô gật đầu, xã hội này còn không phải phim Ấ* Đ* đâu mà giết người thoải mái. Cái Hạ Lam sợ dĩ nhiên không phải Văn Minh giết cô ta thế nào, mà là cậu muốn để cô ta sống theo kiểu gì kìa! "Anh muốn làm gì với cô ta?"
"Chữa thương.." Cậu cao ngạo cười, giọng nói dịu dàng đầy nhân đạo "..Sau khi xong rồi thì trả cho cô ta khuôn mặt đúng của cô ta!"
"..."
"Chuyện sau đó.. Không còn là chuyện của chúng ta nữa đâu!"
*
Sau khi ăn trưa xong xuôi Hạ Lam và Văn Minh đồng loạt trở về công ti của mình. Váy cưới của Hạ Lam được đặt may ở nước ngoài, đến mai hàng sẽ về. Chính vì vậy nên ngày cuối cùng này hai người còn rất nhiều việc phải lo. Vừa thử váy vóc, vừa kiểm tra lại hội trường cưới xem có vấn đề gì hay không. Aiii~ Thật ra nói bận rộn chỉ để làm màu thôi. Ai bảo Trịnh Văn Minh người ta giàu làm gì chứ? Chi một khoản lớn thì ma quỷ cũng có thể sai khiến được, thế nên ngày mai việc kiểm tra chỉ là cho đúng quy trình mà thôi!
"Chị Lam, chị đã có váy cưới chưa?" Vừa thấy bóng cô, một nàng ở phía trong phòng thiết kế đã nhào ra, hớn hở "Chúng em có quà cho chị đấy!"
"Hả?.." Hạ Lam còn chưa kịp nói gì đã lập tức bị người kéo đến "Cái đó.." Chồng tui đã sắm váy cưới cho tui rồi được không hả?
"Chị Lam mau vào đi!" Trưởng phòng thiết kế cười hòa ái, vui vẻ và xúc động như chuẩn bị tiễn con gái về nhà chồng "Đây là sản phẩm do cả phòng thiết kế làm chuẩn bị cho ngày cưới của chị đấy!"
"Vậy sao?" Hạ Lam hơi ngạc nhiên, xen lẫn với ngạc nhiên chính là xúc động. Cô chậm chậm bước vào bên trong, vui vẻ nhìn đến một manocanh bị tấm vải trùm che khuất "Mọi người chuẩn bị cho tuần lễ thời trang Pa**s đã đủ mệt rồi, còn mất công vậy làm gì chứ?"
"Cái này cũng không tính là gì.." Quản lý mỉm cười, cầm tấm vải che manocanh chuẩn bị kéo xuống "..Đợt chuẩn bị tuần lễ thời trang đó tôi làm đám cưới nên cũng không bận!"
"Phải đó chị!" Mấy cô gái không đợi quản lý lật vải trùm đã vội vã kể công "Chính là quản lý thiết kế cho chị đấy! Nhìn chị ấy vậy mà không ngờ giỏi cực luôn á, vẽ ra mẫu này khiến toàn bộ phòng thiết kế chấn động!"
"Bọn em dựa trên mẫu của quản lý để làm gấp đó! Mặc dù chỉ mất có gần một tuần nhưng chị yên tâm đi, chất lượng sánh ngang tầm quốc tế!"
"Đám cưới hoàng gia cũng không lộng lẫy bằng đâu nhé!.."
"Thôi, có để cho chị quản lý lật vải trùm không thì bảo?" Một người nhanh nhảu cắt ngang, nháy mắt với quản lý và Hạ Lam một cái "Để chị Lam xem chút, khiến chị ấy sốc trước tài năng của phòng chúng ta!"
"Được!"
"Được! Được!"
"..."
Quản lý hòa nhã nhìn Hạ Lam một cái, sau đó, dưới sự chứng kiến và hồi hộp của tất cả "SOẠT" một tiếng, tấm vải trùm đã nằm dưới đất. Hạ Lam hơi sững lại, sau đó không nhịn được òa một câu. Chiếc váy cưới trước mặt cô đích thị là quá đẹp! Tất cả những lời khen ngợi phía trên kia tuyệt đối không phải mèo khen mèo dài đuôi, cũng không phải nói quá lên chút nào.
Nó được thiết kế theo hơi hướng cổ điển, kết hợp giữa ren mềm, kim sa lấp lánh và hoa hồng voan được làm thủ công. Hạ Lam vốn dĩ không cao lắm nên mẫu thiết kế này may theo kiểu đuôi cá hòng tạo cảm giác dài hơn cho đôi chân của cô. Màu trắng tinh khiết hòa cùng sắc hồng nhè nhẹ của những đóa hồng nhỏ phía trên ngực cúp. Eo và thân váy bó sát đính kim sa sang trọng. Đuôi váy xòe dài thật dài được kết thành từ ren mềm và những bông hoa lớn.. Một cánh đồng hoa tinh khôi, chiếc váy này mặc dù không nổi bật nhưng lại có sức quyến rũ kì lạ, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã không kiềm chế được yêu thích không muốn buông tay.
"Đẹp quá.." Hạ Lam vô thức lại gần nó, đứng từ khoảng cách này sự tinh tế và tỉ mỉ của chiếc váy càng được phô bày rõ rệt. Chưa đến một tuần.. Vừa làm công việc của công ti lại vừa hoàn thiện váy cưới cho cô.. Hạ Lam nhìn quanh toàn bộ những người đứng trong phòng, tự dưng cảm thấy một nỗi xúc động khó tả thành lời.
Những người này đã đi cùng cô từ rất lâu, có người là từ lúc cô mở cửa hàng bán đồ, cũng có người là từ khi cô mở công ti, còn lao đao đủ khổ. Thoáng cái thời gian đã trôi qua thật lâu, mọi người cũng không còn những nghi kị hoặc bon chen như lúc mới đầu. Tất cả những người này đều thân thiết với cô, coi HL giống như một gia đình nhỏ.
"Cảm ơn mọi người, thật sự cảm ơn mọi người!"
"Cảm ơn gì chứ?" Quản lý vỗ vai cô, mỉm cười "Nếu không có cô chúng tôi chắc gì đã có môi trường làm việc tốt thế này? Việc nên làm thôi!"
"Đúng đấy chị Lam!"
"Chị thử váy đi!"
"Mau thử!"
"..."
Dưới sự hối thúc của mọi người, Hạ Lam vui vẻ đi theo một quân đoàn đi vào bên trong phòng thử đồ. Cô mải vui nên chẳng hề để ý quản lý vẫn đứng phía ngoài, đang cười trộm sau đó cầm lấy điện thoại gọi đến một địa chỉ nào đó.
Chiếc váy xinh đẹp nhanh chóng được mặc vào, mấy vị trong phòng thiết kế còn "làm đến cùng" bằng cách lôi đồ nghề trang điểm ra giúp Hạ Lam làm tóc và chỉnh sửa lại dung nhan của mình. Vốn dĩ cô còn việc để làm nên muốn chống cự, nhưng dưới sức ép đông người, cuối cùng Hạ Lam cũng chỉ có thể im lặng nuốt xuống, để mặc người ta muốn tô vẽ mình kiểu gì thì kiểu!
"Đợi chút nha chị Lam, em đi lấy gương!" Nét vẽ cuối cùng đã xong, cô gái trang điểm cho Hạ Lam đứng dậy, vui vẻ chạy ra cửa. Lúc này cô mới để ý mọi người khi nãy vốn ồn ào nay đã biến mất tăm mất tích cả. Hẳn là họ đã quay trở về làm việc rồi, dù sao cũng chơi thật lâu còn gì.. "Trời ơi! Quá đẹp! Đợi em đó!"
"Biết rồi!" Hạ Lam gật gật đầu, mặc kệ cô nàng ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài. Cô cầm lấy điện thoại của mình, màn hình nhỏ phản chiếu hình ảnh một cô gái xinh đẹp cực kì. Và.. phía sau giai nhân ấy là một lãng tử vô cùng đẹp trai!
Hạ Lam hơi sửng sốt một chút, sau đó quay phắt lại "Văn Minh? Anh làm gì ở đây vậy?"
"Trợ lý của anh nói vợ anh ta muốn tặng cho anh một món quà!" Văn Minh đặt tấm gương lớn ở cửa, híp mắt cười, đi nhanh về chỗ Hạ Lam đang ngồi "Quả nhiên là một món quà đáng giá!"
"Nói linh tinh gì vậy?" Hạ Lam không đứng dậy, cô để điện thoại lên bàn, sau đó ngước lên nhìn Văn Minh. Đôi mắt đen thẫm của cậu ánh lên mấy tia nhìn ấm áp, lại có thêm vài phần mong mỏi chiếm hữu "Chồng, mau lại đây.."
"Hạ Lam.." Cậu nhỏ giọng gọi, đôi môi có chút khô bị đầu lưỡi hồng nhạt liếm qua cực kì dụ hoặc. Bỗng dưng Hạ Lam có cảm giác mình bị người ta quyến rũ! Không ổn! Cô đang ăn mặc đẹp thế này, cô mới là người đi câu dẫn kẻ khác được không? "Em mặc váy cưới thật hợp! Đặc biệt xinh đẹp!"
"Phải không?" Hạ Lam dồn sức tỉnh táo, cô không thể thua dễ dàng như thế được. Nam chính, cậu hãy làm đối tượng bị quyến rũ một lần đi!
Đưa tay kéo lấy cavat trong áo vest của cậu, Hạ Lam đưa ngón tay nhỏ của mình lên, khe khẽ mơn trớn gò má mịn màng của Văn Minh "Nói thế bình thường không mặc váy cưới em không đẹp sao?"
"Mặc đồ bình thường đẹp, váy cưới đẹp, mà.." Cậu cúi mặt xuống, chậm rãi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thì thầm "..Không cần mặc gì lại càng đẹp!"
"Hư đốn!"
"Có hư cũng chỉ hư với em, em yên tâm đi.."
*
Ngọc Thái cảm giác chân tay của mình sắp rụng, đầu cũng đau tới mức suýt mất khả năng suy nghĩ. Anh nhíu mày, cố gắng hết sức mới có thể mở được mắt ra. Đường nhìn của anh va chạm với một tấm trần nhà quen thuộc.. Đây.. Là nhà của anh!
Quái quỷ!
Sao Ngọc Thái lại ở nhà được?
Rõ ràng anh đã đi làm, sau khi xong việc còn đến quán cafe đó cùng Nguyễn Hạ Lam kia, nghe cô ta trao đổi mấy chuyện vô vị. Chẳng lẽ là nghĩ đến kế hoạch đó nhiều nên nằm mơ? Mơ cũng có thể thật đến mức này cơ à? Đáng sợ quá!
Cổ họng khô khốc, Ngọc Thái cựa quậy muốn dậy uống nước. Mãi đến lúc này anh mới phát hiện ra.. hai tay hai chân của anh đều không thể động!
Ngẩng đầu nhìn qua, nơi nơi đều là xích sắt! Những sợi xích to và nặng cố định chặt chẽ Ngọc Thái với bốn chân giường, khiến anh muốn dậy cũng không thể được!
Cái này.. Cái này là sao?
Nguyễn Hạ Lam và Trịnh Văn Minh kia bắt anh?
Mẹ kiếp!
Ngay khi cô ta tìm đến anh hẹn ra ngoài anh đã nghi ngờ rồi mà. Hạ Lam đó còn dám ba hoa câu giờ với anh, thì ra tất cả những điều cô ta nói đều là dối trá! Hại anh mất công hại não suy nghĩ đến mấy chục phút đồng hồ!
Kiểu này khéo khi Mai Anh đó bị bọn chúng bắt, sau đó cô ta đã khai ra anh mất rồi. Nhưng khai thì làm gì, có bắt được anh cũng vô ích, anh chỉ cần chối bỏ tất cả, không tin với chức danh "ân nhân" Ngọc Thái không kéo lại được cái mạng. Mà.. chỉ sợ sau ngày lễ kỉ niệm kia, Văn Minh đó sẽ chẳng còn đủ sức chất vấn anh bất kì điều gì.
"Chuẩn thật!" Giọng nói mềm nhẹ quen thuộc vang lên khiến Ngọc Thái giật mình "Tỉnh rồi! Đúng từng phút một luôn!"
"Si.. Si Tình?" Ngọc Thái ngạc nhiên bật ra một cái tên. Vì sao cô ta lại ở đây? Sau ngày bị anh bẫy được chẳng phải cô ta đã cao chạy xa bay không dấu vết rồi ư? Lúc này tự dưng xuất hiện chốn này là thế nào?
Trong đầu Ngọc Thái nảy sinh một tình huống giả định đáng sợ: Cô ta luôn theo anh nên biết chuyện anh đưa Hồng Ngọc đi làm phẫu thuật. Si Tình bị anh bẫy muốn trả thù nên đưa thông tin này bán cho vợ chồng Minh Lam. Đổi lại cô ta sẽ là người-canh-giữ trong quá trình bắt anh lại.
Đó.. Bảo sao tự dưng bọn họ phát hiện sự thật. Con khốn này, anh không nên để nó đi dễ dàng như thế! Đáng lẽ ngay ngày hôm đó phải giết nó đi hoặc bán nó ra nước ngoài ngay mới phải!
Khốn kiếp!
Vì một nước cờ sai mà lúc này phải chịu đựng.. Thôi thì chuyện này cũng chưa hẳn là xấu, Ngọc Thái có nên lợi dụng cô ta, yêu cầu fan cuồng này thả anh ra không nhỉ?
"Sao chúng ta lại ở đây? Em giúp anh tháo dây trói được không? Tay của anh tê quá!"
"Ô, ngọt ngào quá nhỉ?" Si Tình bật cười ha hả, đôi mắt vốn dĩ bình yên chợt nổi lên mấy tia trào phúng "Ngọt đến mức khiến tôi nổi da gà! Anh em cơ, phát tởm!"
"Si Tình, chỗ này là chỗ nào?" Sợi rơm cuối cùng đâu thể bỏ, Ngọc Thái cắn răng, kiên nhẫn nhịn xuống "Ai đã nhốt chúng ta ở đây?"
"Nhà của anh mà anh cũng không nhận ra à?" Si Tình tiến đến gần chiếc giường, sự trào phúng đã dịu đi, thay vào đó là niềm yêu thích vô hạn. Cô dịu dàng đưa tay, vuốt lên gò má anh "Nhốt? Sao lại nói là nhốt chứ? Ngô Ngọc Thái, sau này đây chính là nhà của chúngta! Tôi và anh sẽ sống cùng nhau, được không?"
"Được! Được!" Con rồ này lại lên cơn gì đây? "Nhưng tháo tay chân ra cho anh trước đi, còng sắt cọ vào tay đau quá!"
"Tháo ra? Tháo ra để anh chạy mất sao?" Si Tình không hề báo trước, chuyển từ vuốt ve nhẹ nhành thành một cái tát vô cùng mạnh mẽ. Âm thanh BỐP thật lớn vang lên trong căn nhà rộng rãi "Anh nghĩ tôi ngu ngốc lắm à?"
"Cô.."
"Nói cho anh biết, anh chạy không được đâu!" Cô cười lớn, sự tàn nhẫn tràn ra từ tròng mắt đầy tơ máu "Ngô Ngọc Thái, anh đã hủy đi cuộc sống của tôi, để xem sau này tôi làm thế nào với tương lai của anh!"
"Cô điên rồi à? Thế này là giam giữ người trái pháp luật! Si Tình, cô hợp tác với Minh Lam kia sao? Mau thả tôi ra, đừng bị chúng lừa! Chúng ta cùng nhau đối phó chúng được không?"
"Chẳng liên quan đến ai hết! Điên thì sao? Tôi chính là muốn điên như vậy với anh cả đời!"
"Thả tôi ra Si Tình! Chúng ta nói chuyện nghiêm túc!"
"Si Tình! Cô đi đâu?"
"Thả tôi ra!"
"Mẹ kiếp! Mau thả tôi ra!"
"Đồ điên!.."
"..."