Hạ Lam tất bật bên công ti nhỏ của mình, ra sức làm việc nhằm mục đích phát triển sự nghiệp. Chuyện Văn Minh tính tổ chức lại đám cưới cô dĩ nhiên biết, mặc dù ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, cậu thích làm gì thì làm nhưng trong lòng ngọt ngào khó tả.
Kỉ niệm một năm ngày cưới..
Đám cưới thật sự của hai người...
Sau ngày hôm đó, một trang mới trong cuộc sống của cô và Văn Minh sẽ được mở ra.
Mặc dù đám cưới này không giống như trong tưởng tượng thuở nhỏ của Hạ Lam nhưng cô vẫn rất mong chờ. Nó xa hoa, nó tráng lệ, nó giúp ích được cho người khác.. mỗi một điều đó là không có sự góp mặt của gia đình cô, cũng không có sự chung vui của cô bạn thân Tịnh Nhi. Ai da, thôi thì vậy cũng được, làm người dù sao cũng không nên đòi hỏi quá nhiều đúng không?
"Chị Lam mấy ngày này có vẻ rất vui?" Một cô nhân viên vừa chỉnh lại bản vẽ vừa hỏi. Công ti của cô hoạt động rất tốt, nhưng tốt đến đâu thì cũng vẫn chỉ dừng ở quy mô nhỏ. Hạ Lam không vì cái quy mô này mà cảm thấy buồn chán, cô nhân lúc này, ra sức tiếp xúc và tìm kiếm những tài năng thật sự. Sau phát triển hơn rồi sẽ không còn nhiều cơ hội tiếp xúc trực tiếp với nhiều nhân viên thế này nữa đâu.
Chính vì lối suy nghĩ này mà rất nhiều nhân viên HL đã quen với hình ảnh bàchủtrẻtuổisuốt ngày loanh quanh bên cạnh nhân viên, còn thỉnh thoảng học hỏi ở họ vài vấn đề liên quan đến thời trang, phối hợp đồ..
"Vì chuyện chuẩn bị kỉ niệm đám cưới hả? Hôm đó chúng em có được mời hay không vậy?"
"Có phải trò đùa đâu mà mời các cô!" Một người khác bĩu môi, mặc dù lời nói cay nghiệt nhưng giọng điệu lại đầy mong chờ "Giới thượng lưu! Người ta là giới thượng lưu đó! Các cô đủ trình tới đó sao?"
"Ai lại phân biệt thế?" Hạ Lam gạt đi, cười xòa "Tôi mong mọi người đến còn không được ấy chứ!"
"Thật à?" Mấy người còn lại xôn xao, vui vẻ hẳn lên. Chuyện tham gia tiệc tùng ở giới thượng lưu là điều họ rất thích. Thời trang, thời thượng.. luôn đi kèm với tiền bạc và kinh tế. Một người nghèo dù cho có yêu thích quần áo đến đâu cũng không thể bỏ quá nhiều tâm sức mà mua sắm. Nhưng những người giàu có thì lại khác, khả năng tài chính của họ đủ cho chúng ta phải sợ hãi!
Nếu những người làm trong ngành này muốn đi lên, cái đầu tiên họ làm được phải là tiếp xúc đúng, đủ những thành phần có tiềm năng kia. Công ti chống lưng đôi khi chưa là gì so với một kim chủ thật sự.
"Tốt quá! Tôi phải tự thiết kế váy dạ hội cho mình mới được!"
"Hi vọng chúng ta cũng có thể tốt số như quản lý, lấy được một người chồng giỏi giang.." Mấy cô gái lại bắt đầu mơ mộng "..Bước chân vào giới thượng lưu rồi lo gì không phất?"
"Quản lý đã là gì so với chị Lam.."
"Ai da~ chồng chị ấy quá giỏi, chúng ta căn bản không thể so sánh!"
"Này mọi người!" Một cô gái trong góc đột ngột cắt ngang, chỉ tay về phía đồng hồ đầy ẩn ý "Chuẩn bị đến giờ!"
"Đến giờ?" Hạ Lam đầy thắc mắc nhìn lên màn hình, kim giờ, kim phút thi nhau đuổi bắt chạy quanh.
Họ chờ đợi cái gì? Giờ nghỉ trưa à? Nhưng giờ nghỉ trưa có gì đặc biệt mà phải trông đợi như vậy?
"3, 2.." Cô gái đó thần bí cười, ung dung đếm ngược, vừa lúc miệng nhỏ mấp máy đến số 1, điện thoại của Hạ Lam có dấu hiệu rung! "..1!"
"Đấy mà, biết ngay chồng chị Lam gọi đón đi ăn trưa!" Thấy cô lôi điện thoại từ trong túi xách ra, ai nấy đều xúm lại cười đùa "Chuẩn xác đến từng giây luôn!"
"Ha ha.." Hạ Lam nửa tự hào, nửa xấu hổ nhanh chóng thoái lui "..Mọi người cũng chuẩn bị nghỉ đi nhé, tôi đi trước, tạm biệt!"
"Hâm mộ quá đi mất.."
"Ai da..."
*
Xe chờ sẵn phía dưới sảnh, Hạ Lam đi tới bên cạnh, ngọt ngào mở cửa, ngồi bên ghế lái. Xe của Văn Minh lúc này đã không còn ai khác ngoài cô và cậu. Tất cả những trợ lý, thư kí, vệ sĩ.. gì đó đều đã "được" di tản đi nơi khác. Mặc dù sau vụ của Dung Dung, số lượng người bảo vệ bên cạnh cả hai đều đã được lấp đầy trở lại. Nhưng chính Văn Minh cũng cảm thấy như vậy quá mất không gian riêng tư, nên hễ có điều kiện cậu liền để bọn họ lái xe phía sau, cách hai người một khoảng nhất định.
Đứng trên đỉnh cao quá đôi khi cũng không sung sướng như người ta nghĩ. Lo trước lo sau, được mất lúc nào cũng trong gang tấc. Rồi khi có cục cưng sẽ như thế nào đây? Cậu không muốn bảo bối nhỏ của mình và Hạ Lam sẽ luôn phải sống như thế này, bị một tầng lớp bảo vệ vây bọc, một chút không khí thoải mái cũng không hề có.
Thôi vậy, chuyện đó để đến khi Văn Minh ôm hẳn được người đẹp đã rồi tính tiếp. Chứ giờ, khi mà hai người còn chưa tò te tí te đã tính sinh em bé thế nào đúng là có hơi hão huyền.
"Anh đến sớm thế?" Hạ Lam chủ động thắt dây an toàn, kiểu xưng hô anh - emsến súa này qua thời gian cô dùng cũng quen. Giờ nếu tự dưng quay lại kiểu cậu cậu tôi tôi ngày xưa mới đúng là ngượng miệng "Hôm nay muốn đi ăn ở đâu?"
"Chúng ta về nhà đi!" Văn Minh đưa tay véo má Hạ Lam một cái, cậu đã về sớm chuẩn bị xong xuôi vài ba món đơn giản. Hai người cùng nhau ở nhà, ăn uống nghỉ ngơi một chút lại quay lại công ti sẽ có không khí gia đình hơn nhiều. Thuận tiện xúc tiến thúc đẩy tình cảm luôn thể.. "Anh đã làm xong cả rồi!"
"Nhanh thế?" Hạ Lam nhẩm lại lịch trình của tổng giám đốc Minh một cái, ngạc nhiên bật thốt "Không phải hôm nay anh có mấy cuộc họp à? Sao về sớm mà nấu cơm được vậy?"
"Kiếm tiền quan trọng.." Văn Minh khởi động xe, triệt để đạp nát hình tượng "..Nhưng làm sao quan trọng bằng vợ anh được chứ?"
"Đùa vớ vẩn!"
"À này, hôm nay đến SM.." Cậu hơi trầm tư nhưng rốt cuộc vẫn nói ra "..Anh vô tình gặp một người rất kì lạ.."
"Đến SM?" Hạ Lam lục lại suy nghĩ, một trong ba cáiđầurồng, là công ti giải trí hàng đầu trong nước và đang trên đà vươn xa ngoài tầm châu lục. Trước đây hình như cô có lần đi dạ tiệc hợp tác giữa SM và Trịnh gia rồi, bọn họ hợp tác về mặt kinh doanh địa ốc.. "Kí hợp đồng gì sao?"
"Đâu có, lâu lắm không đến trụ sở giải quyết công việc.." Văn Minh tự nhiên nói ra "..Đôi khi cũng phải trở về nhìn một chút, nếu không tập đoàn này mà mất thì công sức của anh trong hai năm cũng tiêu!"
"Mất?" Cô nhanh chóng hiểu ra, trong lòng không tránh khỏi chấn động nhẹ nhàng như động đất N độ rích te.
Mẹ kiếp!
Nam chính!
Có còn để cho người ta sống nữa hay không hả trời?
Hạ Lam cô mới vừa lập công ti, mới vừa vươn tầm ra miền Bắc, ấy vậy mà cậu ta lại có thể bá đến như vậy!
Lúc trước là ML, sau là Trịnh gia, giờ còn lòi thêm SM!
Má ơi, vậy chẳng phải ba sông thu về một mối, cả thị trường kinh tế trong nước đều nằm gọn trong tay Văn Minh đó sao?
Không được!
Hạ Lam nhất định không chịu thua!
Cô phải cố gắng hơn nữa mới được!
"Anh làm chủ SM đã được hai năm rồi? Tổng giám đốc thần bí mọi người đồn thổi kia chính là anh à?"
"Thần bí gì chứ.." Lúc này cậu mới nhớ ra Hạ Lam còn chưa biết mình làm chủ SM. Nói ra kiểu này nhỡ đâu cô ấy tự ti thì sao? Không đúng, với tính cách của Hạ Lam thì còn lâu mới tự ti! Kiểu gì cô ấy cũng điên cuồng làm việc, muốn phấn đấu ganh đua với cậu!
Không ổn tí nào!
Thời gian hai người ở cạnh nhau một ngày đã ít ỏi đến đáng thương, nếu Hạ Lam còn cố công làm việc thì thế chết mất!
"..Là do trước đây phải giấu mấy người ở Trịnh gia, còn giờ không muốn công bố vì sợ ảnh hưởng đến cổ phiếu thôi!"
"Văn Minh giỏi quá!"
"Em cũng rất giỏi!" Văn Minh nhận lời khen của Hạ Lam mà trong lòng nơm nớp. Ánh mắt sáng rực như thể nhận thấy một mục tiêu phấn đấu của cô không thoát khỏi cái nhìn của cậu. Ôi giời ôi, đoán đúng rồi!
Trịnh Văn Minh, không ngờ cũng có lúc mày dại dột thế này!
"Lần đó anh may mắn chen chân vào được thôi. Kinh doanh cổ phiếu có lời, mua vài cổ phần của SM, ai ngờ lại leo lên được chức danh cao chót vót thế này.."
"Anh không phải dạng người dựa vào may mắn để đi lên!" Hạ Lam bĩu môi, không ngần ngại vạch trần. Định dập tắt ý chí tiến thủ của cô đúng không? Đừng mơ! "Nghe nói lần đó SM lục đục nội bộ, gia tộc tranh chấp nên mới để người ngoài lên nắm quyền?"
"Đúng vậy.." Cậu thở dài, giấu được Hạ Lam sao? Cô ấy thông minh như vậy, có muốn cũng không được! "Họ bất cẩn ném cho anh một cơ hội, anh nắm lấy rồi không buông khiến đám người bên SM ai cũng căm hận. Nhưng hận rồi thì sao? Tất cả đều không bằng một đứa nhóc!"
"Kinh doanh bất cẩn là điều không thể chấp nhận!" Hạ Lam chỉ đọc qua tin tức này trên báo kinh tế và vài tạp chí lá cải nên không biết quá nhiều thông tin có giá trị. Chỉ nhớ SM là tập đoàn tư nhân, truyền đời, nhưng sau đó bị người ngoài chen chân, lên nắm quyền điều hành "Chuyện này có vẻ hay đấy, khi nào có thời gian kể tường tận cho em nghe được không?"
"Không thành vấn đề!" Văn Minh gật đầu sảng khoái, cậu vòng tay lái một cái, biệt thư Trịnh gia đã ở ngay trong tầm mắt "Em đói không?"
"Cũng bình thường.." 9h ăn một bữa phụ do trợ lý của cậu mang đến, giờ này mà đói được mới là lạ đó! Hạ Lam nhìn Văn Minh thuần thục lái xe vào gara, bóng cây nhanh chóng che phủ ánh sáng giữa trưa "..Mà này, khi nãy anh nói gặp người kì lạ là thế nào?"
*Tinhtinh.. ~
"Ồ!" Văn Minh nhìn qua màn hình điện thoại trong tủ chứa đồ ô tô, phía trên hiển thị một email mới đến do trợ lý cao cấp gửi "Hình như bên kia có kết quả điều tra rồi!"
"Hả?" Tới mức nào mà cậu còn cho quânđiều tra người ta vậy? Có khả năng ảnh hưởng đến kinh tế của cậu hay sao?
"Đây nè.." Văn Minh tắt máy xe, cầm lấy điện thoại mở email đó ra. Cậu lướt qua một lượt, sau đó đưa cho Hạ Lam xem. Phía trên màn hình hiển thị khuôn mặt đang tươi cười của một cô gái xinh đẹp, nét mặt hiền hòa có đến mấy phần quen thuộc "..Chính là cô ta!"
"Người này.." Hạ Lam hơi chấn động, ngạc nhiên cầm lấy điện thoại của cậu mà xem cho kĩ "..Giống hệt mẹ anh!"