Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 20: Di Vật Của Mẹ






Sắc mặt Cảnh Tiểu Nhã cứng đờ, trong mắt lộ ra vài phần uất ức.“Chị, tại sao chị có thể nói em như vậy?”Dư Tú Liên cũng miễn cưỡng cười nói: “Cảnh Ninh, em gái con cũng là có ý tốt.
Nếu không các con cứ tâm sự đi! Có cái gì hiểu lầm nói ra thì tốt, về sau vẫn là người một nhà.”“Người một nhà à? Xin lỗi! Trong nhà này trừ bỏ hai người, tôi với ai cũng có thể làm người một nhà.
Chỉ duy nhất hai người thì không phải.Còn có, mẹ tôi sinh ra một đứa con gái, khi nào tôi có thêm một đứa em gái? Mong bà không cần làm loạn quan hệ được chứ? Cũng không sợ quỷ hồn của mẹ tôi nửa đêm đến lấy mạng hai người sao!”“A…!”Cảnh Tiểu Nhã bị dáng vẻ lạnh lẽo sắc bén của cô dọa đến mức hét chói tai một tiếng, trốn vào trong lòng ngực của Dư Tú Liên.Đúng lúc này, đầu cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai.“Cảnh Ninh!”Cảnh Ninh ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Vương Tuyết Mai đang chống gậy đi xuống.Tuy rằng bà cụ lớn tuổi nhưng tinh thần khỏe khoắn, ánh mắt sắc bén.

Lúc này xụ mặt, lộ ra khí thế không giận tự uy.Cảnh Ninh không sợ bà ta, thanh lãnh đứng ở nơi đó, ánh mắt lãnh đạm, khí chất nghiêm nghị.Vương Tuyết Mai ghét nhất là dáng vẻ này của cô.
Cao ngạo quật cường, giống hệt với người mẹ đã mất của cô.
Giống như trong xương cốt trời sinh chảy gien cao ngạo, không để bất kỳ kẻ nào vào mắt.Bà ta lạnh giọng quát lớn: “Vừa rồi mày nói gì?”Cảnh Ninh lười nói tiếp.
Có một số việc, tranh chấp vô số lần, nói tiếp không có ý nghĩa gì.Đặt vào mấy năm trước, cô còn bởi vì chuyện mẹ cô, ầm ĩ náo loạn với bọn họ.Nhưng bây giờ, cô biết ở trong nhà này, căn bản không có bất kỳ kẻ nào để ý đến mẹ cô, cho nên cô cũng lười đến náo loạn.Vương Tuyết Mai thấy cô không nói lời nào, chỉ nghĩ rằng cô sợ, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một chút.Lại nhìn về phía Cảnh Tiểu Nhã đang rúc vào trong lòng ngực của Dư Tú Liên.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia giống như con nai con hoảng sợ, yếu đuối đáng thương nhìn bà ta, khiến bà ta không khỏi hòa hoãn vài phần.“Được rồi! Nếu đã trở lại, chuyện quá khứ không cần nhắc lại, đi đến nhà ăn ăn cơm đi.”Nói xong, bà ta dẫn đầu đi đến phía nhà ăn.Cảnh Ninh nhăn nhăn mày, cuối cùng vẫn đi theo.“Cảnh Ninh, biết con về nhà, cho nên mẹ nói chị Trương làm riêng cho con đồ ăn mà con yêu thích nhất.

Mau nếm thử đi, xem ăn ngon không?”Vừa lên bàn, Dư Tú Liên đã ân cần gắp đồ ăn cho cô.Cảnh Ninh nhịn xuống sự chán ghét từ đáy lòng, không có động chiếc đũa, cũng không trả lời.Cảnh Khiếu Đức nhìn dáng vẻ ngồi một chỗ như núi băng của cô, nháy mắt tức giận.“Làm sao? Nói mày ăn một bữa cơm còn uất ức mày à? Dù sao dì Liên cũng là người lớn, gắp đồ ăn cho mày, mày không biết nói tiếng cảm ơn à?”Cảnh Ninh vẫn không có nói chuyện.Cho dù cô không muốn so đo nhưng cũng không có cách nào làm ra vẻ mặt ôn hòa với người phụ nữ đã ép mẹ cô chết, còn ngồi ăn cơm cùng bàn với cô.Cô đặt chiếc đũa xuống, lạnh lùng nói: “Không cần! Tôi không đói bụng, cũng không muốn ăn.
Hôm nay mấy người gọi tôi trở về rốt cuộc có chuyện gì? Nói thẳng vào vấn đề đi!”Vương Tuyết Mai nhìn cô, đôi mắt khôn khéo hiện lên ánh sáng.Lúc này đây, bà ta không có tức giận, chỉ trầm giọng nói: “Xem ra oán khí của mày đối với nhà này rất lớn.
Đúng vậy, mày không muốn ăn thì không ai ép mày.
Hôm nay gọi mày trở về, chính là muốn thông báo một tiếng.Ngày kia là sinh nhật em gái mày, đến lúc đó trong nhà sẽ tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho nó.

Chúng ta và nhà họ Mộ đã bàn bạc tốt, sẽ ở trong bữa tiệc công bố tình yêu của hai bọn nó, đến lúc đó mày cũng phải tham dự.Nếu có người hỏi, mày lập tức nói người đính hôn với Mộ Ngạn Trạch chính là em gái mày.
Đây cũng là vì tốt cho mày, nếu hai người đã chia tay rồi vậy thì buông đi!”Cảnh Ninh khiếp sợ nhìn bà ta.Thế nào cô cũng nghĩ đến, bọn họ trăm phương nghìn kế gọi cô trở về, chính vì điều này.Cô nhìn Vương Tuyết Mai, thật lâu sau, bỗng nhiên nhỏ giọng cười rộ lên.“Ý của bà là, muốn tôi làm tấm gỗ chắn cho hai người bọn họ? Để bọn họ công bố tôi là đá kê chân sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.