Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 2: Anh Xác Định Muốn Tôi Nhắc Nhở Anh Sao






Cảnh Ninh hơi giật mình, ngẩng đầu lên.Chỉ thấy người đàn ông đứng ở cửa cao to, tóc ngắn ướt dầm dề, trên người anh ta chỉ mặc áo tắm dài màu trắng.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, khuôn mặt trắng nõn anh tuấn tràn ngập kinh ngạc.
Kinh ngạc cùng với… Một tia hoảng loạn.Nháy mắt, mặt Cảnh Ninh lạnh xuống.“Ngạn Trạch, ai vậy?”“Không ai cả, giao hàng thôi.”Mộ Ngạn Trạch vội vàng mở miệng trước khi Cảnh Ninh kịp ra tiếng.

Sau đó anh ta nhanh chóng móc ra một xếp tiền từ trong bóp nhét vào trong tay cô, thuận tiện giật lấy cái hộp.Cửa “rầm” một tiếng đóng lại.Cảnh Ninh đứng ở nơi đó, đầu ngón tay hơi run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt.Một lát sau, đột nhiên cô cười nhạo một tiếng.Nhìn xấp tiền trên tay, giống như thấy được một trò cười, cười nhạo cô vô tri và ngu xuẩn.Bên trong truyền đến tiếng nam nữ động tình.
Cô hít sâu một hơi, bức sự ghen tuông trong mắt trở về.Sau đó xoay người, vừa đi đến thang máy vừa móc di động ra.“A lô, xin chào, Cục Công An thành phố đúng không? Tôi muốn báo án, có người hút ma túy và mua dâm.

Số phòng là…”Hai mươi phút sau.Một chiếc xe cảnh sát dừng ở cửa khách sạn Lệ Hoa, bên cạnh còn có mấy phóng viên truyền thông cầm máy ảnh.Người bị áp giải ra khỏi khách sạn, các phóng viên lập tức nhảy lên trước.“Ngài Mộ, có người báo án ngài ở khách sạn hút ma túy và mua dâm.
Xin hỏi có đúng như vậy không?”“Ngài Mộ, làm người thừa kế Mộ Thị, ngài cảm thấy hành vi như vậy có đúng không?”“Ngài Mộ, xin hỏi người phụ nữ cạnh ngài là ai? Tôi nghe đồn là một người nổi tiếng ở giới giải trí, đây có phải sự thật không?”“Ngài Mộ…”Mộ Ngạn Trạch bị phóng viên vây công chật như nêm cối, cảnh sát cũng không thể ngăn cản.Nửa ngày, anh ta không thể nhịn được nữa, gầm lên một tiếng: “Cút!”Các phóng viên bị hoảng sợ, quả nhiên lùi xuống một chút.Mộ Ngạn Trạch xuyên qua đám người, gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Ninh đang đứng ở ngoài đám người.
Đáy mắt anh ta tràn đầy hung ác nham hiểm.“Đây là kết quả cô muốn?”Cảnh Ninh lạnh lùng nhếch môi, đáy mắt hiện lên sự trào phúng.“Cô làm như vậy, vĩnh viễn đừng nghĩ có được tôi!”Cảnh Ninh đột nhiên đi lên phía trước, trong tất cả ánh mắt của truyền thông và cảnh sát, cô giơ tay lên…“Chát!”Một cái tát thật mạnh được ném xuống, mặt Mộ Ngạn Trạch bị đánh đến nghiêng sang một bên.Thoáng chốc xung quanh yên tĩnh.Cảnh sát há miệng thở dốc: “Cô này…”“Ngại quá, nhất thời tay tôi run, không nhịn xuống được.”Cô cười nhạt, xoa cổ tay, lãnh đạm nhìn vẻ mặt phẫn hận của Mộ Ngạn Trạch.“Một tờ giấy bị bỏ rơi xuống hầm cầu, anh cho rằng tôi sẽ thấy quý hiếm sao? Một cái tát vừa rồi em như là lợi tức, tiền vốn còn lại, trong vòng ba ngày tôi muốn anh trả đủ số còn lại!”Đáy mắt Mộ Ngạn Trạch hiện lên tia hoảng loạn: “Tiền, tiền vốn gì chứ?”Cảnh Ninh nhướng mày: “Anh xác định muốn tôi nhắc nhở anh sao?”Nháy mắt mặt Mộ Ngạn Trạch trắng bệch..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.