Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 40: Bạn trai của tịch húc sâm chính là con.






" Có gì để con cứ nói thẳng đi, ấp úng cái gì....không lẽ... không lẽ...". Mẹ của cô bức xúc:" không lẽ Tịch Húc Sâm có bạn gái?".
Mẹ ơi~ người đoán chính xác, quả thật đúng là như thế.
" mẹ à, người đoán quá chuẩn xác". Cô nói.
Mẹ cô nghe xong liền nóng nảy:" ay chà... nó có bạn gái mà con còn cười được, con... sao con lại để cho thằng bé có bạn trai được chứ... nguy rồi".
Thì chính xác... quả thật Tịch Húc Sâm đã có bạn gái, nhưng mà cô còn chưa nói gì mà.
"mẹ.... mẹ bình tĩnh".
" làm sao mà bình tĩnh được, bây giờ đang rất gấp đó". Bà nói.
Cô day trán:" Mẹ, bạn gái của Tịch Húc Sâm chính là con".
" còn nói được hả...." mẹ cô dường như bị nghẹn:" Cái gì... thật sự?".

" vâng, thật sự". Cô chắc chắn.
" xảy ra lúc nào ?".
Cô ấp úng:" chỉ mới tối hôm qua thôi ạ".
" chính xác là như vậy chứ?".
" Đúng là như vậy".
Sau khi cô xác định xong, bà liền nhanh chóng nói:" con gái, con thật là nhanh tay, rất được, như thế mới đúng là con gái của ta chứ".
Mẹ cô vui vẻ nói chêm vào:" xém một chút nữa là hù chết mẹ".
Cô cười giã lã, mẹ cô lại nói:" này, nói nghe xem con với thằng bé lên giường chưa?".
"...".
" mẹ à, chỉ mới hôm qua mà lên giường cái gì, sẽ không có chuyện đó đâu".
Cô đang bị hun đến phát sốt, mẹ cô ai lại đi nói ra những lời này cơ chứ... bà là mẹ của cô đó.
Phượng Vũ Vân cười lớn:" được rồi, được rồi, mẹ của con không nói nữa, được chứ ".
" vâng" cô xoa hai má đỏ lên vì ngượng ngùng của mình:" Mẹ à, con xuống dưới ăn sáng đây ạ, Tịch Húc Sâm đang chờ con".
" ahhh.... được được, mau mau đi xuống với thằng bé đi ". Phượng Vũ Vân vừa cười vừa nói.
Cô được đáp lời thì chấm dứt cuộc gọi, thả đi động lại trên bàn, trở về phòng mình tính toán làm vệ sinh cá nhân.
Vào phòng tắm trong phòng mình liền thấy mọi thứ đều trống trơn, Tịch Hân Nghiêng lại trở về phòng của anh.
Hóa ra mọi thứ đều được anh đem hết vào đây, cô nhìn dụng cụ vệ sinh của mình đang chễnh chệ trên kệ phòng tắm của anh thì không hình dung ra cảm xúc là gì...

Cô cứ tưởng mình phải trở về phòng, không ngờ anh lại chuyển hết qua đây.
Tịch Hân Nghiêng ngó nghiêng xung quanh, cũng may là Tịch Húc Sâm không có phát hiện ra hành động ngu ngốc này của cô, nếu không thì sẽ xấu hổ chết mất.
Cô chạy thật nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, sẵn tiện thay luôn quần áo.
Như thường lệ, Tịch Húc Sâm đã ngồi trước bàn cơm đợi người, cô bước ra áy náy gãi đầu.
" ăn sáng thôi".
Tịch Húc Sâm gọi cô, hôm nay anh nấu cháo thịt băm, vô cùng thơm ngon.
Con mèo ú hiện tại bị vỗ béo quá nhiều cũng trở nên lớn hơn, quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, nó nghe mùi thơm liền chạy đến quấn lấy chân cô kêu meo meo.
Tịch Hân Nghiêng cúi người tính toán ôm lấy nó nhưng lại bị Tịch Húc Sâm kịp thời cản lại:" em đừng đụng tới nó, sẽ bẩn".
Ah.... tay của cô đang lửng lơ trên không trung bị khựng lại, sau đó rụt về, được rồi anh nói rất đúng.
" vâng ".
Cô không nhìn nó nữa, tiếp tục ăn sáng.
Tịch Hân Nghiêng cứ tưởng như thế sẽ xong, ai ngờ.... sự việc sau đó còn diễn ra dài dài.
Sau khi rửa bát xong, Tịch Húc Sâm đi từ nhà bếp đi ra, thấy cô ôm mèo ú thì thì nhíu mày, đi đến xách con mèo ra sau nhà.
Cô ngó nghiêng nhìn theo, thấy anh lại cho nó ăn, con mèo thõa mãn vùi đầu vừa ăn vừa khè khè.
Tịch Húc Sâm rửa tay đi ra, đi đến sofa ôm chầm lấy cô:" bảo bối, anh đến nhận phúc lợi của ngày hôm nay".
Gì thế?, Tịch Hân Nghiêng nháy nháy mắt.
" anh muốn nhận phúc lợi, nếu em không cho, anh liền tới lấy".
Tịch Húc Sâm nói rồi, không đợi cô trả lời liền ôm cô lên đùi, phỉ xuống một nụ hôn.

Hai bàn tay quen thói luồn vào trong áo ngủ của cô vuốt ve.
Tịch Hân Nghiêng khẽ rùng mình, thói quen sờ mó này của anh, quả thật làm khó cô quá.
Dục vọng của anh lại bị khơi lên, Tịch Húc Sâm không còn bình tĩnh mà áp cô vào ghế, áo ngủ của cô cũng bị vén lên cao.
Tịch Hân Nghiêng né tránh một lúc, nhưng không thể làm gì được.
Cô muốn chống đối cũng không thể được, hai tay bị anh nắm chặt, môi thì bị anh chiếm lấy, cả người thì bị một bàn tay của anh chu du.
Bàn tay ấm nóng của anh cứ đốt lửa liên tục trên người cô.
Tịch Hân Nghiêng thở dốc, nổi da gà, cô lắc đầu:"... không... được sờ...".
Anh cười khẽ, tay đang sờ eo cô dịch lên phía trước, đẩy ra nịt ngực của cô, bóp bóp mấy cái làm Cô phải rên rỉ a a.
" sờ vợ anh thì có gì sai, tôi vẫn muốn sờ, xúc cảm thật tốt... tôi....".
Cô vội bịt miệng anh lại:" anh đừng nói nữa".
Đáy mắt anh ẩn chứa ý cười:" tôi không nói cũng được, tôi chỉ kamf thôi, em khiến tôi trở nên điên cuồng, cả cơ thể em làm tâm hồn tôi điên đảo".
" Hân Nghiêng, em thật đẹp, trong mắt tôi giống như một nữ thần".




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.