Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 36: Đi mua sắm với mẹ.






Phượng Vũ Vân cười không ngậm được mồm.
" Lên xe đi, hai mẹ con chúng ta đi mua sắm cho thỏa thích nào~". Bà hối thúc cô.
Sau khi thắt chặt dây an toàn, bà liền cho xe chạy đi.
Nói đến khu mua sắm và nơi mua sắm quen thuộc thì không ai rành ngoài bà, Phượng Vũ Vân vô cùng thích mua sắm. Không những thế, ở một số nơi bà còn có thể hội viên.
Xe chạy đến khu trung tâm, mẹ cô quen thuộc rẽ tay lái đến một cửa hàng lớn có tiếng đậu xe.
Vừa bước xuống xe liền có người đến nghênh đón. Bà đưa chìa khóa xe cho Bảo An, rồi hớn hở kéo tay cô vào trong.

" Vào đây, Vào đây, mẹ sẽ mua cho con vài bộ váy đẹp để mặc. Con gái không thể nào chỉ có một hai bộ như thế được". Bà nhiệt tình nói.
Tịch Hân Nghiêng chỉ còn biết phục tùng đi theo.
Nhân viên cửa hàng là một chị gái trẻ vừa thấy khách vào thì đi đến chào hỏi. Mẹ cô đưa ra thẻ hội viên, liền có người khác bước ra từ bên trong đi lên tiếp đón, dẫn hai người đi vào trong.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy đi mua sắm lại vẻ vang đến mức này, Tịch Hân Nghiêng trố mắt nhìn, quả thật rơi vào "Hào Môn Thế Gia" con mắt nhìn cũng khác hẳn.
Phượng Vũ Vân vui vẻ, kéo cô đi theo.
Bước vào trong là một gian hàng khác. Quần áo xếp rất ngăn nắp, cong vô cùng nhiều.
Nhìn sơ qua một lượt giá tiền rất đắt đỏ, những bộ váy này cũng có giá trị rất xa xỉ, xa xỉ đến nỗi ở ngoài đời thật, tiền lương cả năm của cô góp lại cũng không mua nổi.
Đến bước vào cửa hàng loại này cũng không dám bước chân vào.
" đây... đây...mẹ cảm thấy bộ quần áo này rất hợp với con".
Mẹ cô buông tay cô ra, đi đến phía trước một chiếc váy trắng thuần đơn giản được đặt ở góc cửa hiệu. Bà ngắm nghía một chút rồi thốt lên câu này.
Cô nhìn chiếc váy này, chung quy từ đầu đến cuối cũng rất đẹp.
Chiếc váy này rất giống với váy công chúa, rất thích hợp cho "Bạch Nguyệt quang" và "Bạch Liên Hoa" sử dụng, còn cô thì cô nghĩ mình không hợp, tại vì nó quá Thuần Khiết.
Những bộ váy như thế này, từ trước tới giờ cô chưa từng thử qua.

Nó không phải ai mặc cũng được, bởi vì người mặc nó còn phải có khí chất đặc biệt.
Tịch Hân Nghiêng đang tính từ chối thì nhân viên đứng kế bên liền đi đến cười chào hàng:" phu nhân nhìn rất tinh mắt, bộ váy này rất hợp với Tiểu Thư".
Phượng Vũ Vân mỉm cười:" thấy không, tôi đã bảo rất hợp với con bé mà, mắt nhìn của tôi không bao giờ sai mà".
Cô thật muốn giậm chân muốn nói với bà là " mẹ ơi người đã sai rồi, không hợp với con đâu".
Nhưng hai người phụ nữ trước mắt này một người là mẹ cô một người là nhân viên bán hàng lại khẳng định bác bỏ, nói rằng cô rất phù hợp với nó.
Cô hết cách, bị hai người đẩy vào thay váy, cô cũng đành nghe theo.
Trước khi thay quần áo, cô thấy rất không hợp, nhưng đến khi mặc vào rồi thì cô lại có cách nhìn khác hẳn.
Thực tế, chiếc váy này cũng rất phù hợp đấy chứ, tuy rằng cô không đồng ý lời mẹ cô nói là đúng, nhưng mà chí ít cô cũng công nhận rằng mình mặc chiếc váy này lên người không làm mất mặt bộ váy này.
Không phải là mất mặt cô mà chính là mất mặt của chiếc váy, nói ra có chút hài hước, nhưng mà thực tế nó là như vậy.
Cô ngắm nhìn một chút rồi mở cửa bước ra, mẹ cô đang ngồi chờ trên ghế, thấy cô ra hai mắt đều sáng rỡ.
Quay người nói với nhân viên:" thấy không, tôi đã nói rất đúng".
Nhân viên cũng hùa theo:" đúng, đúng, bộ váy này được để ở đây đã lâu rồi nhưng vẫn không có ai mặc hợp với nó, Tiểu Thư thật có khí chất".
Cho dù cô đã biết trước đây là cách để nhân viên chào bán được hàng, nhưng mà được khen như thế cô cũng có chút vui vẻ.

Mẹ cô bà lại càng vui. Hào phóng chọn thêm vài bộ nữa, bảo cô vào phòng thử đồ.
Quả thật công nhận rằng mẹ cô chọn váy rất tốt, chọn cho cô năm bộ, bản thân cũng lấy bốn bộ, sau đó đưa cho Thu ngân đến quầy thanh toán.
Riêng cô chỉ đưa cho thu Ngân bốn bộ, còn chiếc váy trắng thuần thì mẹ cô cứ bảo cô vẫn mặc trên người, thật đẹp đừng cởi xuống.
Cô cũng không thấy có gì cả. Liền theo ý của mẹ cô mặc nó bước ra khỏi cửa hàng.
Khi Tịch Hân Nghiêng đi dạo trên phố thì có một số người không kìm được quay đầu ngước nhìn theo, cô thì không hề hay biết gì, Lúc này chỉ mãi dán mắt vào một cửa tiệm bán máy ảnh.
Nghề nghiệp của cô, đam mê của cô lại nổi lên, cô không định được đứng nhìn thật lâu.
Mẹ cô nhìn ra được cô yêu thích máy ảnh, bà nghĩ chuyện yêu thích này cũng không có gì to lớn cả, Dù sao cũng chỉ là một chiếc máy ảnh, nếu cô yêu thích thì bà sẽ nhất định tiếp tay cho cô.
Cô cũng theo tiếng gọi con tim mà bước vào, đứng trước một dàn máy ảnh. Cảm giác quen thuộc lại quay về.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.