Nhìn thấy cảnh này, người tích cực hơn ai hết, Tạ Thanh đã định bước tới để bẻ gẫy tay Tần Phong, nhưng Tần Phong vẫn không chịu buông ra, một khi bẻ ra thì anh ta lại càng dán chặt hơn, lại còn phủi tay đẩy Tạ Thanh ra nữa.
“Còn không mau đưa nó về đi.” Ông nội Tạ nhíu mày, không ngờ sau khi say rượu thì anh lại có bộ dáng dính người như thế này.
“Được rồi, anh cần phải về nhà.” Bạch Sơ Hiểu lại đẩy đẩy Tần Phong, mùi rượu quá nồng, cô cũng sắp say theo luôn rồi.
“Không, không về, anh muốn ở bên em ” Tần Phong vẫn còn cọ cọ ở trên người Bạch Sơ Hiểu, mặt mang nụ cười, “Em là bạn gái của anh, chúng ta ở bên nhau, chỉ có anh mới có thể ở bên em.”
Mặc dù uống say, nhưng Tần Phong vẫn không quên nói vài lời này đó, anh tin rằng Bạch Sơ Hiểu chỉ thuộc về một mình anh, chỉ có thể thuộc về một mình anh.
Sau khi Bạch Sơ Hiểu nghe được lời anh nói, cô vừa vui mừng lại vừa xấu hổ, người nhà của cô vẫn còn ở bên cạnh, vậy mà Tần Phong lại nói những lời này, cô thật sự hoài nghi rằng liệu có phải anh đang say hay không.
“Thử tát cho anh ta hai cái xem sao.” Tạ Thanh cắn răng, đây là muốn chiếm tiện nghi của em gái anh, không phải vừa nãy còn chưa say hay sao? Sao bây giờ vừa ăn cơm xong đã say rồi, cũng quá đúng thời điểm đi, “Tát cho anh ta vài cái xem anh ta có tỉnh hay không ”1
“Thôi bỏ đi.” Bạch Sơ Hiểu không thể ra tay, “Các anh mau đưa anh ấy về nhà đi.”
Thật ra Tạ Thanh đã định bẻ tay Tần Phong rồi, nhưng tên này cứ dùng sức mà ôm chặt lấy Bạch Sơ Hiểu. Cho dù những người khác có đi tới cùng nhau bẻ, nhưng Tần Phong giống như phát điên, một tay duỗi tay đẩy bọn họ ra, tay còn lại vẫn đang kéo quần áo của Bạch Sơ Hiểu. Bọn họ sợ nếu bọn họ dùng chút lực thì Tần Phong sẽ xé rách luôn quần áo của em gái.
“Nấu canh giải rượu cho cậu ấy uống đi.” Mẹ Tạ thấy vậy liền trừng mắt nhìn chồng một cái, nếu sớm biết khi Tần Phong uống say sẽ là bộ dạng này, thì bọn họ đã không uống rượu với anh rồi.
Tần Phong vẫn giữ chặt Bạch Sơ Hiểu không chịu buông ra như cũ, nhắm mắt lại, kéo chặt người trong lòng, nỉ non nói, “Em là của anh, mấy người kia đều là đồ ngốc.”
“Não của anh ấy… đã bị giật.” Bạch Sơ Hiểu mặt lộ vẻ xấu hổ.
“Đúng vậy, hung hăng mà giật bọn họ.” Tần Phong tỏ vẻ thân thể bạn gái thực mềm mại, anh rất thích.
“Dùng canh giải rượu làm gì, cứ lấy một chậu nước lạnh rồi đổ xuống là được.” Tạ Thanh nhịn không được, như thế nào cứ cảm thấy Tần Phong đang ngụy biện, đây rõ ràng là một tên lưu manh.
Tạ Dật đã mang một chậu nước lạnh lại đây, anh đã sớm chịu không nổi nữa rồi, bước đến bên cạnh Tần Phong, lại dừng lại, người này kéo em gái của anh, này nếu đổ nước xuống, không phải anh ta sẽ kéo luôn em gái của anh theo đó chứ.
“Qua một bên ngồi một lát đi.” Cha Tạ xoa mi, bất đắc dĩ mà nhìn một màn này, trước kia bọn họ đã thật sự trách oan cho Tần Phong, đây thật sự là một tên lưu manh. Không biết lúc uống say Tần Phong có ôm người phụ nữ nào khác hay không nữa, ngẫm lại thật đúng là càng thấy không an tâm.
“Sau này đừng để anh ấy uống nữa ” Bạch Sơ Hiểu cảm thấy hơi nóng, người nhà đều đang nhìn cô, sau khi say rượu, sức lực của Tần Phong rất lớn, cô có đẩy cũng đẩy không ra.
Sau khi bọn họ ngồi vào ghế sô pha, Tần Phong vẫn còn ôm tay Bạch Sơ Hiểu, vòng tay qua eo cô, chỉ thiếu là chưa trực tiếp áp đảo cô. Khi người Tạ gia mang canh giải rượu đến, kéo anh từ trên người Bạch Sơ Hiểu đi xuống thì đã là nửa giờ sau.
Lúc này, Tần Phong mới tỉnh táo hơn một chút, có chút mơ hồ, lại muốn đi đến bên cạnh Bạch Sơ Hiểu, thanh âm ủy khuất, “Hiểu Hiểu, chúng ta kết hôn sớm hơn có được hay không, bọn họ đều là kẻ xấu xa muốn ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”
Lần này, Tạ Thanh đã trực tiếp dội một gáo nước lạnh vào thẳng mặt Tần Phong, uống say liền muốn chiếm tiện nghi của Hiểu Hiểu nhà bọn họ, còn nói bọn họ là người xấu, mặt mũi của Tần Phong cũng thật là lớn.
Tửu lượng của Tần Phong vốn dĩ cũng rất tốt, nên sau khi uống canh giải rượu xong, lại bị giội một gáo nước lạnh, anh lập tức liền tỉnh táo hơn rất nhiều. Có chút phát ngốc, anh mới nghĩ lại vừa rồi mình đã làm cái gì, anh còn muốn kết hôn cùng với người trong lòng cơ mà, không nghĩ sẽ phòng đơn gối chiếc đâu. Tuy rằng anh đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn chưa quá hoàn toàn thanh tỉnh, nên sau khi nhìn thấy ông nội Tạ, anh liền đứng dậy rồi quỳ trên mặt đất, “Ông nội, hãy gả Hiểu Hiểu cho cháu đi."
Quái, Tạ Thanh cảm giác muốn phát điên, vừa muốn tiến lên đá anh, nhưng lại bị Tạ Dật giữ chặt lại, giãy giụa muốn xông lên, “Em thấy căn bản là anh ta không say, rõ ràng là giả vờ nói như vậy.”
“Anh, các anh đưa anh ấy trở về nghỉ ngơi trước đi, nếu như thật sự không được thì cứ để anh ấy ngủ ở trong phòng khách.” Bạch Sơ Hiểu ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, không đành lòng mà nhìn Tần Phong, nếu sớm biết khi say anh sẽ có dáng vẻ này, cô nhất định đã không để anh uống rượu, uống loại rượu gì, đây là loại khảo nghiệm gì, thế nhưng Tần Phong lại muốn kết hôn với cô, tốc độ này quá nhanh.
“Tạ Dật, đưa cậu ta đi thay quần áo rồi cho ngủ ở trong phòng khách đi” Ông nội Tạ không chịu nổi, đừng để cho Tần Phong ở trong đây nữa, không cần để anh lại tiếp tục nói nhảm. Con gái trong gia đình bọn họ làm sao có thể kết hôn một cách tùy tiện như vậy được, Tần Phong mới hẹn hò với Hiểu Hiểu còn chưa được bao lâu đâu.
Ông nội Tạ không gọi Tạ Thanh, bởi vì ông sợ anh sẽ trực tiếp đem người ném ở cửa phòng.
“Hiểu Hiểu, em về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này cứ giao cho anh” Tạ Dật nhìn về phía Bạch Sơ Hiểu đang đứng ở bên cạnh, lại cau mày, liếc nhìn Tần Phong vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Bạch Sơ Hiểu bất đắc dĩ mà nhìn Tần Phong một cái, trân trọng đi. Người nhà đều yêu cầu cô trở về nghỉ ngơi, nên cô chỉ có thể đi về trước, dù sao Tần Phong cũng là người của Tần gia, bọn họ chắc sẽ không làm gì anh.
Cô đang tự hỏi liệu bạn trai của cô có thể thức dậy vào sáng mai với một vẻ mặt hối hận hay không, và cô cũng không muốn quan tâm đến những thứ ở trên mạng nữa. Có Chu Hoành Quân nói, ba người Nhậm Triệt chắc đã biết phải làm như thế nào rồi.
Đối với những cái được gọi là tin hắc của Bạch Sơ Hiểu, bọn họ lại chia sẻ lại Weibo và đùa rằng họ đẹp trai đến choáng váng nên các bạn học nam đều nhìn họ, người ta thích họ, và họ cũng không nên nhận lời tỏ tình, vậy thế này cũng tính là làm lơ người ta hay sao?
Đương nhiên, không phải ai trong số họ cũng chia sẻ lại Weibo, một số người cũng chỉ theo dõi tài khoản Weibo của Bạch Sơ Hiểu và không đưa ra các bình luận khác. Nhưng điều này cũng đủ để cho thấy thái độ của bọn họ, đó là ủng hộ Bạch Sơ Hiểu.
Hướng gió trên mạng đang thay đổi rất nhanh, khi đám thuỷ quân hắc Bạch Sơ Hiểu nhìn thấy tình hình không ổn thì đã có người trực tiếp rút lui. Không phải ai bọn họ cũng có thể hắc được, còn phải tùy trường hợp như thế nào nữa.
Liễu Nhu cũng rất tức giận khi nhìn thấy Weibo mà họ chia sẻ lại đã bị xóa, và khi thấy bọn họ theo dõi Bạch Sơ Hiểu và bỏ theo dõi cô, cô lại càng tức giận hơn. Bất quá thì Bạch Sơ Hiểu vừa có bạn trai giàu có nên bọn họ mới dám đối xử với cô như vậy. Tần Phong kia cũng thật là, nhìn thấy tin hắc của Bạch Sơ Hiểu với Tỉnh Thân Vũ mà cũng không cãi cọ với cô ta ( BSH).
“Bây giờ em phải làm gì đây?” Liễu Nhu đã gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng, công ty đã mang tài nguyên của cô phân cho các nghệ sĩ khác, các công ty bên ngoài ký hợp đồng đại ngôn với cô cũng hỏi cô chuyện này như thế nào, tất cả đều muốn hủy hợp đồng, những con người đó quá độc ác và tàn nhẫn với cô.
Vương Vinh nghe lời Liễu Nhu nói nhưng cũng không có biện pháp gì. Anh đã liên hệ với một số lão đại, nếu bọn họ không phải không nghe điện thoại của anh thì chính là mời anh đi uống trà vào hôm khác, căn bản là bọn họ đã không còn muốn giúp đỡ anh nữa rồi. Còn có những người cũng giống như Nhậm Triệt, trực tiếp nói với anh rằng hãy gánh vác hậu quả cho những việc làm sai của chính mình.
“Anh nói em nên làm cái gì đây?” Liễu Nhu đi đi lại lại trong phòng khách, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt hằn đỏ tươi, “Không phải anh quen với rất nhiều người hay sao? Vậy tại sao bọn họ lại không giúp đỡ chúng ta chứ. Với lại trong giới không chỉ có mỗi chúng ta, bọn họ không thể bắt những người khác hay sao? Làm gì cứ luôn bắt lấy chúng ta vậy, cả Trương Lan kia nữa, đúng là điên rồi, cô ta cho rằng mình đã bồi dưỡng ra một nghệ sĩ có hai bộ phim truyền hình nổi tiếng nên nghĩ mình đang rất có quyền lực hay sao?”
“ Rút hết người của em ra đi.” Vương Vinh xoa mi, cả người mệt rã rời, “Đừng bám chặt Bạch Sơ Hiểu nữa, bây giờ em càng giữ, thì phiền phức sẽ càng lớn. Bây giờ cô ta chính là đại hỏa, nhân khí rất vượng, là tiểu hoa đán lưu lượng. Dù bây giờ em có fans đông đến mấy thì cũng không thể đánh bại được cô ta.”
Điều quan trọng nhất là trước đây Liễu Nhu đã đắc tội với rất nhiều nghệ sĩ, hiện tại bọn họ lại thừa cơ hội này để bỏ đá xuống giếng, fans hâm mộ của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Liễu Nhu. Nếu việc này còn tiếp tục xảy ra, bọn họ thật sự sẽ xong đời.
Ngay cả khi việc này không xảy ra, Vương Vinh cũng rất phiền lòng, bởi vì hai bộ phim điện ảnh lần này của anh không có doanh thu phòng vé nên đã khiến công ty sản xuất thua lỗ. Dù anh có nổi tiếng đến đâu cũng vô dụng, không thể nào đền bù tổn thất cho công ty, cho dù có rời khỏi Cửu Nguyên văn hóa để tìm đến các công ty điện ảnh và truyền hình khác, thì phỏng chừng bọn họ cũng không dám đầu tư vào các bộ phim điện ảnh của anh và sẽ cho anh quay những bộ phim sản xuất nhỏ. Điều đó khiến anh không cam lòng.
Kinh phí các bộ phim anh quay trước đây đều là một hai tỷ, doanh thu phòng vé cũng phải hơn một tỷ, doanh thu phòng vé phải đạt gấp ba lần kinh phí thì mới có thể không lời không lỗ. Hiện nay, phim điện ảnh đầu tư hàng trăm triệu USD trên thị trường, Vương Vinh lại nổi tiếng nhiều năm, nên anh cho rằng nếu muốn làm một bộ phim hay thì kinh phí phải cao, nếu không sẽ khó mà vượt xa các tác phẩm trước của anh. Kịch bản phim mới cũng đã ra mắt rồi nhưng anh vẫn chưa nhận đủ kinh phí đầu tư.
“Có phải anh vẫn còn nghĩ đến Trương Lan, người vợ cũ của anh hay không?” Liễu Nhu căm tức nhìn Vương Vinh, “Làm sao bây giờ em có thể dừng lại, dừng lại để bọn họ cho rằng em còn kém hơn cả một tiểu hoa vừa mới nổi tiếng ở nước ngoài hay sao? NNếu như cô ta có bản lĩnh thì cứ xuất đạo ở trong nước a, xuất đạo ở nước ngoài thì có gì mà đắc ý, em xem căn bản thì cô ta còn không phải là người của đất nước chúng ta nữa, là một kẻ bán nước a.”
Liễu Nhu càng nghĩ càng tức giận, Bạch Sơ Hiểu dựa vào cái gì mà đòi so với cô. Cô vừa bấm ngón tay cái, đối phương cứ như vậy, rõ ràng chính là không cho cô mặt mũi. Cô cũng không muốn trực tiếp nói trắng ra ở trước mặt các quản lý cấp cao của công ty là Bạch Sơ Hiểu nói bậy, khiến công ty từ chối ký hợp đồng với đối phương.
Cô đem ý tưởng này nói với người phụ trách của thuỷ quân, để cho bọn họ bắt lấy quốc tịch của Bạch Sơ Hiểu, nhất định là người này có quốc tịch nước ngoài!