Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 4:




Chương 4

Nếu không chịu nổi thì cứ báo cho nhân sự bên đó một tiếng để hôm khác mình đến cũng được mài”

“Chẳng hiểu sao cậu lại thích làm mấy chuyện không đâu thế này nữa, núi dựa lưngnhà họ Lâm và nhà họ Lê đứng sừng sững đó mà cậu còn đi xin việc để làm gì? Làm ông này bà nọ không sướng thân hơn à? Mới về nước chưa kịp nghỉ ngơi đã vắt chân lên cổ đi xin việc”

Người bên cạnh bực tức lải nhải mãi không ngừng nhưng Lê Nhược Vũ lại thấy ấm lòng hơn bao giờ hết, cô biết Hạ Tư Duệthương và quan tâm mình.

Buổi tiệc rượu vào khoảng ba năm trước đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.

Nhà họ Lê xuống dốc, cha Lê đã chạy vạy khắp nơi để mọi người rót tiền giúp đỡ và ông xuất hiện ở hầu hết các buổi tiệc rượu xã giao.

Hôm đó Lê Nhược Vũ nhận được một cuộc điện thoại báo cha Lê uống say nên cần cô đến đón, nào ngờ cô vừa mới chạy đến đã bị Lâm Minh kéo lôi lên giường và cướp đi tấm thân trong trắng khi vấn chưa gặp được cha Lê.

Mãi đến ngày hôm nay Lê Nhược Vũ vẫn không biết là do mình đi nhầm phòng hay người gọi báo tin đã cho sai địa chỉ.

Thời gian đó Lê Nhược Vũ chỉ mới bước vào cổng trường đại học, vẫn còn là một cô sinh viên non nớt khiến cô sợ mất hồn mất vía sau khi mọi chuyện xảy ra, may là bên cạnh cô vẫn còn Hạ Tư Duệ.

Cha cô đòi nhà họ Lâm chịu trách nhiệm, phụ huynh bên kia cũng rất niềm nở đồng ý mối quan hệ xui gia này.

Khi đó công ty Lê Gia nghèo chẳng còn mồng tơi để rớt, cô gả cho Lâm Minh thì ít nhiều gì cũng cứu vớt được việc làm ăn của gia đình nên Lê Nhược Vũ đã đồng ý…

Chỉ là cuối cùng cô vẫn không thể nắm tay người mình yêu thương sống đến cuối đời.

Mắt Lê Nhược Vũ tối đi trông thấy.

Cô biết Lâm Minh chẳng ưa gì mình vì trong mắt anh cô chính là người phụ nữ hám tiền đã làm đủ mọi cách gài anh lên giường và bám víu lấy nhà họ Lâm. Nên anh mới không đến trong ngày lấy giấy hôn thú. Cô ra nước ngoài ba năm nay, hai người cũng chẳng trao đổi với nhau câu nào.

Ngược lại, Lê Nhược Vũ cũng rất ghét Lâm Minh. Anh đã ép lấy lần đầu tiên của cô và buộc cô phải chia tay với người mình yêu thương nhất…

Cố giữ lại cuộc hôn nhân chẳng ai vừa mắt nhau thế này quá mệt mỏi rồi…

“Nhược Vũ, cậu có nghe tớ nói gì không đấy?”

Lê Nhược Vũ quay trở về từ kí ức, nghiêng đầu dịu dàng đáp: “Được rồi, tớ biết rồi mà. Thì tại tớ thấy thích nên mới làm thôi.”

Lần này cô về đây để kết thúc mối quan hệ chỉ tồn tại trên tờ giấy hôn thú này, nên cô phải tìm đường ra cho mình trước. Bước đầu tiên cơ bản nhất để bắt đầu một cuộc sống mới không còn nhà họ Lê hay nhà họ Lâm chính là tìm một nguồn thu nhập ổn định.

Trước khi về nước cô đã gửi bản sơ yếu lý lịch đến các công ty và nhận được vài lời mời phỏng vấn, sau khi đắn đo so sánh thì cô quyết định chọn tập đoàn Phong Linh.

“Thế thì cậu đến công ty Giang Gia luôn đi!

Chúng ta lại được gặp nhau mỗi ngày.” Giang Gia và Phong Linh đều là công ty chuyên kinh doanh vàng bạc đá quý, nhưng Giang Gia… Mắt Lê Nhược Vũ lóe lên.

Vì người ấy đang ở Giang Gia nên cô không thể đến đó được. Cô lo mình sẽ mất kiểm soát khi nhìn thấy anh, sợ mình sẽ kìm lòng không đặng nhào vào vòng tay ấy và khóc lóc kể anh nghe bao nỗi uất ức trong ngần ấy năm, khiến vỏ bọc mạnh mẽ cố dựng lên bấy lâu nay vỡ nát thành mảnh vụn mất…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.