Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 30: Sự Hiện Diện Mãnh Liệt Của Anh






“Bà à…”
Vẻ mặt Lai Dĩnh hiện lên một chút lúng túng, lẩm bẩm nói nhỏ vào bên tai của bà cụ một tiếng.
Bà cụ kịp thời nhận ra, cũng hơi lúng túng.
“Ý… Ý của bà là nói sao cháu không nghỉ ngơi? Đã xuống nhanh vậy?”
Bạc Hàn Xuyên nhếch môi mỏng, nhấc chân vừa đi vừa nói:
“Phòng của cháu bị người ta chiếm mất rồi, nghỉ ngơi kiểu gì?”
“Giường rộng như vậy, lại không phải quá chật!” Bà cụ không hề lưỡng lự thốt lên một câu.
“...”
Phòng khách rộng như vậy đột nhiên yên lặng.
Lúc này Thẩm Ngân Tinh thay một bộ đồ khác đi ra, vừa hay nghe thấy bà cụ lẩm bẩm không vừa lòng, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên một chút khó xử.

“Bà à...”
Nhìn thấy bóng dáng xuất hiện phía sau cậu chủ, Lai Dĩnh vô cùng bất lực.
Lần nào ở trước mặt hai đứa cháu, bà cụ đều giống như trẻ con vậy.
Trong lòng bà cụ tiếc nuối, nháy mắt đã nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh ở trên tầng.
Khuôn mặt buồn rầu liền nở nụ cười, vẫy tay về phía Thẩm Ngân Tinh.
“Ngân Tinh dậy rồi à, ngủ ngon không? Có phải Hàn Xuyên làm cháu tỉnh giấc rồi không?”
Tắm trong bồn tắm của Bạc Hàn Xuyên, mặc áo choàng tắm của Bạc Hàn Xuyên, ngủ trên giường của Bạc Hàn Xuyên!
Những chuyện này bây giờ cô cũng đã hiểu là do bà cụ cố tình làm vậy, nhưng đứng trước khuôn mặt dễ mến như thế này, Thẩm Ngân Tinh cũng không thể quá cảm tính!
Thực ra, hiếm khi được thương yêu, sao cô có thể cảm tính được chứ?
Khẽ nở nụ cười gật đầu, đi về phía bà cụ nhà họ Bạc.
“Cháu ngủ ngon lắm, bà ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Kéo Thẩm Ngân Tinh lại ngồi trên ghế sô pha.
Bạc Hàn Xuyên ở ngay cạnh cô.
Cổ áo sơ mi màu trắng hơi mở ra, nhưng vẫn ngay ngắn không có một nếp nhăn.
Anh dựa hờ vào ghế sô pha, hơi cúi đầu, không biết đang nghĩa gì, dường như khóe môi hơi cong lên như hình vòng cung, cả người trông lười nhác hơn, mang một loại khí chất cao ngạo đặc biệt.
Cậu chủ nhà giàu phong độ ngời ngời, điềm đạm hướng nội.
Cả buổi anh đều ngồi im giống như chỉ đang nghe cuộc nói chuyện nhàm chán của cô và bà cụ.

Phải nói rằng sự hiện diện của anh mãnh liệt lạ thường, Thẩm Ngân Tinh không thể nào bình tâm không để ý đến anh.
Trong lúc đó, Bạc Hàn Xuyên bỗng ngồi thẳng dậy, duỗi cánh tay dài ra, cánh tay to đẹp trắng nõn đang chọn lựa đĩa hoa quả trên bàn uống nước.
Cuối cùng cầm một quả táo to nhất đỏ nhất lên.
Tay của anh rất to, một tay cầm quả táo còn tiện tay kẹp con dao gọt hoa quả vào giữa ngón tay.
Thẩm Ngân Tinh không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn anh, nhưng thấy anh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên hai bên đầu gối, cụp mắt xuống, sức chú ý dồn lên hai cánh tay, lớp vỏ đỏ tươi dài dần theo con dao gọt hoa quả màu trắng bạc, lơ lửng giữa không trung.
Thẩm Ngân Tinh rất ngạc nhiên, không nghĩ rằng người đàn ông này mà cũng biết tự gọt táo.
Bà cụ nhà họ Bạc cũng không khỏi liếc nhìn Bạc Hàn Xuyên, trái lại bà rất ít khi thấy chuyện này.
Nhưng bây giờ bà cụ không muốn để ý đến anh, đã đưa người đến tận giường rồi anh cũng không giữ lấy.
Thật là tức!
Bĩu môi nhìn anh một cách bất mãn, quay đầu nắm lấy tay Thần Ngân Tinh hỏi tiếp: “Ngân Tinh à, bây giờ cháu đang làm công việc gì?”
Thẩm Ngân Tinh ngập ngừng: “...!Nghiên cứu điều chế nước hoa, trong tay còn có một công ty marketing nhỏ của mẹ để lại.”
Được để lại?
Ba chữ này khiến bà cụ nhà họ Bạc hơi ngây người, nắm tay cô càng chặt hơn.
Bạc Hàn Xuyên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên một tia u ám nặng nề.
“Sao lại bận rộn như vậy? Điều hành một công ty không hề dễ dàng.” Bà cụ nhà họ Bạc hỏi.
“Ừm, lúc trước công ty của nhà họ Tô...”
Nghĩ đến Tô Vũ, lời nói của Thẩm Ngân Tinh bỗng nhiên ngừng lại.
Cô chớp chớp mắt chuyển chủ đề.
“Cháu có ý định từ chức nhưng chỗ bạn bè thiếu người, cháu định sau khi xuất viện sang bên đấy giúp đỡ cô ấy.”
“Công ty gì?”
Cuối cùng Bạc Hàn Xuyên ở bên cạnh cũng lên tiếng, cùng lúc này, một quả táo đã gọi trắng tinh được đưa đến trước mặt Thẩm Ngân Tinh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.