Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 4:






Nhạc Nhạc mờ mịt đi chạy thẳng về phía trước, cô bé không biết đi nơi nào, chỉ muốn tìm một góc trốn vào đó, không để Mami tìm được mình.
Một phút không cẩn thận, cô bé đụng phải một người ngay ngã rẽ của hành lang, Nhạc Nhạc đặt mông ngã uỵch trên mặt đất, đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Tạ Trì Thành lập tức ngừng bước chân, cúi đầu thấy một bé gái đang lảo đảo ngồi bệt dưới đất.
Nhạc Nhạc đau đến mức không bò dậy nổi, lại sợ hãi sẽ bị mami tìm được, cô bé quýnh lên, nước mắt giống như những hạt ngọc rơi lã chã lã chã xuống nền nhà.
Nghe thấy tiếng khóc, Tạ Trì Thành theo bản năng nhíu mày, nói: “Cháu khóc cái gì? Đừng khóc nữa.
Nói đi”
Anh chưa bao giờ thích tiếng khóc của trẻ con, con trai anh từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng khóc mấy lần, anh cho rằng trẻ con trên đời đều kiên cường như con trai nhà mình.

Thư ký Tần Hải đứng ở bên cạnh sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Nhạc Nhạc , không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tin được mà nói:
“Trời ơi! Cô gái này cùng tiểu thiếu gia lớn lên lại giống nhau như vậy……”
Tạ Trì Thành nghe thấy lời này thì sửng sốt chớp mắt một cái, anh cúi đầu nghiêm túc nhìn nhìn Nhạc Nhạc.
Cô bé xinh đẹp và tinh xảo như một con búp bê Tây Dương, dưới tóc mái là hàng lông mày cong cong cùng đôi mắt to tròn, chỉ là khuôn mặt bệnh tật nên ốm yếu xanh xao, một đôi mắt to ngập nước, lúc này bởi vì khóc mà đỏ bừng, nhìn vào đã khiến người ta thương tiếc không thôi.
Khuôn mặt này, quả thật giống con trai anh đến kinh ngạc, chỉ là, An An chưa bao giờ biểu hiện vẻ mặt như vậy cả,
Nhạc Nhạc vẫn đang khóc, đôi mắt to long lanh đong đầy nước mắt.
Tạ Trì Thành nghĩ tới cậu con trai của mình, lập tức mềm lòng một chút, giọng điệu vừa miễn cưỡng chậm lại: “Đừng khóc nữa, cháu đau ở đâu? Cháu tên gì thế?”
“Cháu, cháu là Nhạc Nhạc, chú xấu lắm, đau, đụng vào đau, hu hu hu……”
“Cháu muốn làm thế nào mới ngừng khóc đây? Cháu muốn làm cái gì, chú sẽ bồi thường cho cháu được không?”
Có lẽ do cô bé này lớn lên trông giống với con trai mình, cách Tạ Trì Thành nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhạc Nhạc lập tức ngừng khóc thút thít, hít hít cái mũi nhỏ, cô bé vươn bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ống quần Tạ Trì Thành.
“Chú ơi, thật vậy hả? Cháu muốn cái gì cũng được chứ?”
“Đương nhiên, cháu muốn cái gì cũng được hết.

Tạ Trì Thành cho rằng mấy đứa trẻ ở độ tuổi này nhất định sẽ đòi bồi thường kẹo hoặc mấy món đồ chơi linh tinh.
Nhưng sao có thể nghĩ đến Diệp Hỉ Nhạc lập tức nhìn thẳng vào mắt anh, dáng vẻ như người lớn nói nghiêm túc : “Chú có thể tìm cho mẹ cháu một công việc hay không?”
Tạ Trì Thành không nghĩ tới cô bé này lại đưa ra yêu cầu như vậy, gương mặt vốn lãnh đạm khó có được lúc ngẩn người thế này.

“Mami vẫn luôn không tìm được việc, hu hu, đều do Nhạc Nhạc sinh bệnh, liên lụy tới mami, chú có thể giúp đỡ cháu được không, hu hu hu……”
Hai mắt Nhạc Nhạc khóc đến hồng hồng, trông cô bé như chú thỏ nhỏ trông mong nhìn vào chú đẹp trai trước mặt, chỉ cần Mami có công việc thì có thể chữa bệnh cho cô bé, như vậy cô bé cũng không cần phải rời khỏi mami của mình nữa rồi.
Tạ Trì Thành ngồi xổm xuống đối diện ánh mắt với Nhạc Nhạc, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp cá nhân nhét vào tay Nhạc Nhạc, anh nói: “Để mẹ cháu tới đây xin việc đi, chuyện này xem như chú bồi thường cho cháu vậy.

Hai mắt Nhạc Nhạc lập tức sáng lấp lánh như ngôi sao nhỏ, cô bé cầm danh thiếp nín khóc rồi mỉm cười, cuối cùng lại ôm lấy cổ Tạ Thành Trì rồi thơm má anh một cái.
“Cảm ơn chú nhé!”
Tạ Trì Thành lập tức ngơ người.
Anh chưa bao giờ để người khác giới tiếp xúc với mình, ngoại trừ đứa con trai quý tử nhà mình, anh cũng chưa từng có hành vi thân mật như vậy với người khác.
Anh đờ đẫn sờ sờ má, nơi đó còn đang ẩm ướt vì nước miếng của đứa bé này.
Mà Tần Hải đứng bên cạnh cũng bị dọa tới choáng váng.
Tổng giám đốc….
.
Đây là bị người ta khinh bạc ư? Lại còn là một cô bé mới tí tuổi đầu?
“Tạm biệt chú nhé! Cháu muốn đi tìm mami!”
Dứt lời, Diệp Hỉ Nhạc lập tức lon ton chạy đi.

Cách một quãng, Tạ Trì Thành mơ hồ thấy bé gái nhỏ đang lao vào vòng tay một người phụ nữ, gọi cô là mami.
Tạ Trì Thành nheo mắt nhìn về phía người phụ nữ đang đưa lưng về phía anh.
Dáng người tinh tế, mái tóc đen dài, nhưng nhìn không thấy mặt.
Không bao lâu, người đó liền ôm bé gái rời đi.
Tạ Trì Thành thu hồi tầm mắt, anh luôn cảm giác bóng lưng đó có chút quen thuộc, anh cố đè nén ý nghĩ kỳ lại trong đầu, vội vàng rời khỏi bệnh viện.
……
“Nhạc Nhạc, vừa rồi con chạy đi đâu thế? Con dọa chết mami rồi có biết không!”
“Mami , mẹ xem, mẹ xem đi!”
Diệp Hỉ Nhạc lập tức cầm danh thiếp múa may, rất mong đợi chờ được mami khích lệ.
Diệp Như Hề nhìn thoáng qua tấm danh thiếp kia.
“Tập đoàn Long Đằng, Tạ Trì Thành.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.