Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 29:




Chương 29:

 

Diệp Như Hề nhìn thoáng qua phía bên trong, bị hư hại nghiêm trọng, tài xế bị vùi mình trong túi khí phía trước, cô ra sức kéo người ra, thấy được một bóng người quen thuộc.

 

*Thư ký Tần?!”

 

Diệp Như Hè bất chấp những chuyện khác, dùng sức của chín trâu hai hổ đem Tần Hải kéo ra ngoài.

 

Đầu Tần Hải đầy máu tươi, trước mắt đã biến thành màu đen, trong đầu còn tia lý trí sót lại, anh ấy bắt lấy tay Diệp Như Hè, yếu ớt nói: “Giám đốc Tạ…… phía sau……”

 

Dứt lời, anh ấy lập tức ngắt xỉu.

 

Diệp Như Hề hiểu rõ ý đối phương, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chiếc xe đang bị lật ngược Không phải vẫn còn Tạ Trì Thành ở bên trong chứ?

 

Diệp Như Hề cắn răng chặt răng, lại lần nữa chạy về, cô kéo cửa phía ghế sau ra, liền thấy ở hàng ghế sau lộn xộn có người đang bị đè ép rất chặt, căn bản không có cách nào nhúc nhích nỗi.

 

Người kia rõ ràng là Tạ Trì Thành!

 

“Giám đốc Tạ! Giám đốc Tạ, anh còn tỉnh táo không vậy!”

 

Không có lời đáp lại.

 

Diệp Như Hề thử đi kéo anh, nhưng mà đối phương bị kẹp rất chặt, đến mức không có cách nào di chuyển được.

 

Chóp mũi ngửi được mùi xăng chảy ra.

 

Cái mùi này, trong lòng Diệp Như Hề lộp bộp một tiếng.

 

Quả nhiên, phía gầm xe đã có xăng chảy xuống.

 

Nếu còn không thoát ra thì xe sẽ bị nổ mạnh! Biết rõ bị kẹt ở vị trí này vốn dĩ khó có thể di chuyển ra xa, mà đối phương còn đang mắt đi ý thức, chỉ bằng một mình cô căn bản không làm được gì, cô vẫn nên chờ lính cứu hỏa tới đây.

 

Diệp Như Hề nghĩ đến số tiền mặt và thẻ ngân hàng đều là từ trên người Tạ Trì Thành lấy được, đó chính là bước đệm đầu tiên của cô.

 

Mím môi một cái, cô lại một lần nữa chui vào trong xe, nghiến răng nghiến lợi đẩy cái ghế đang đè nặng lên người anh ra.

 

Trong lúc hôn mê, Tạ Trì Thành cảm giác được có người đang lôi kéo mình.

 

Đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy thỉnh thoảng kéo lấy anh, thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh xôn xao không ngừng.

 

Anh nghe không rõ rốt cuộc thứ âm thanh đó đang nói gì, muốn mở mắt ra nhìn xem, nhưng phần đầu đau đớn kịch liệt khiến anh không mở mắt ra được.

 

Thời gian từng chút từng chút qua đi.

 

Mùi xăng càng lúc càng dày đặc.

 

Diệp Như Hề biết bản thân hẳn là nên nhanh chóng rời đi, nếu không chiếc xe mà bị nổ sẽ chôn vùi luôn mạng sống của cô mắt.

 

Nhưng cô không thể bỏ mặc thấy chết mà không cứu được, cuối cùng, chốt an toàn đã được cởi bỏ.

 

Diệp Như Hè dùng hết sức mình để lôi kéo Tạ Trì Thành ra ngoài.

 

Cô chạy thục mạng mang theo anh chạy về phía trước, chỉ biết có gắng chạy thật nhanh, sau khi bọn họ chạy xa chưa tới máy mét, một tiếng nổ thật lớn đã vang lên phía sau lưng.

 

Nhắc lên sóng nhiệt trực tiêp khiên Diệp Như Hê té sâp vê phía trước.

 

Đau nhức đánh úp lại, tiếng ù ở hai bên tai khiến Diệp Như Hề phải một lát sau mới ổn định lại.

 

Nhìn Tạ Trì Thành ngã xuống ngay bên cạnh, cô suýt xoa một tiếng, nói: “Anh nợ tôi một mạng đó nha.”

 

Âm thanh xe cứu hỏa chạy tới càng lúc càng gần, Diệp Như Hề vất vả đem Tạ Trì Thành kéo tới bên cạnh Tần Hải .

 

Trong lúc suy nghĩ rời đi, cô có do dự một chút, sau đó cắn môi một cái rồi xoay người, lại một lần nữa đi lục tìm túi tiền của Tạ Trì Thành, thấp giọng nói: “Coi như anh dùng tiền mua mạng sống, không cần thấy thiếu nợ tôi.”

 

Cầm lấy túi tiền của anh, Diệp Như Hè khập khiễng rời đi.

 

Lúc Diệp Như Hề trở về nhà họ Diệp, phát hiện Vu Bình không có ở nhà, trong nhà tối đen như mực, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng trở về phòng mình.

 

Thời điểm cứu người dùng sức quá mạnh, trên tay chân đều bị xây xát không nhẹ, chỉ có thể tự mình xử lý một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.