Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 206:




Từ Liên Sơn về tập đoàn Đế Quốc mất 2 tiếng đồng hồ, Ngôn Tiểu Nặc lấy tai nghe ra nghe tiếng Anh, sau đó thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hai bên của chiếc cầu vượt ngoại thành, lá vàng trên cây bạch quả bị gió thổi bay, từng lớp chồng lên nhau, như cát vàng trên sa mạc Gobi.

Ngôn Tiểu Nặc lấy giấy và bút từ trong túi xách ra, mau chóng phác họa lại khung cảnh đẹp đẽ này.

Xe vừa rễ, đã xuống cầu vượt, Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói, “Có thể dừng lại bên đường một lúc không?”

“Được”

Tài xế dừng lại bên đường.

Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, nhặt một chiếc lá của cây bạch quả trên lòng đường mới quay lại xe.

“Cô Ngôn, cô xuống xe chỉ để nhặt chiếc lá này?”

Có nhân viên đi cùng tò mò hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, vừa cười vừa nói, “m, mang về có việc cần dùng.”

Chiếc lá nhỏ như đầu ngón tay, như chân vịt, như quạt hương bồ, lại giống như vạt váy của vũ nữ đang xoay tròn hơn. Vạt váy……

Ngôn Tiểu Nặc đối một tờ giấy khác, vừa nhìn lá cây bạch quả, vừa vẽ trên trang giấy trắng.

Không biết đã về đến tập đoàn Đế Quốc từ lúc nào, Ngôn Tiểu Nặc thu dọn lại đồ đạc, đến văn phòng Mặc Tây Quyết báo cáo tiến triển công việc của mình. Cô đến không đúng lúc, văn phòng anh có người.

Ngôn Tiểu Nặc không tiện bước vào, đành đợi bên ngoài.

Một lúc sau, cô mới có thể bước vào. Mặc Tây Quyết thấy cô quay lại, nhưng lại không mệt mỏi vì phải ngồi xe, ngược lại còn cảm thấy tâm trạng cô phấn khởi, như thể có được một thứ quý giá gì đó vậy.

Anh vừa hủy bỏ hành trình buổi tối, lại tăng thêm lượng công việc trong tay, đúng lúc có chút mệt mỏi, nhìn thấy cô bỗng chốc không cảm thấy mệt nữa.

“Chuyến đi đến Liên Sơn rất thuận lợi?”

Nụ cười Ngôn Tiểu Nặc rạng rỡ, “Đương nhiên, đây là bản danh sách báo danh và hợp đồng đã ký.”

Cô đưa túi tài liệu dày cộp cho anh.

Mặc Tây Quyết nhận lấy túi tài liệu nhưng không xem, liên đặt sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Có ngủ ở nhà không?”

“Có, ngủ tận 2 tiếng liên”

Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn trả lời.

“Anh có chút mệt rồi, ngủ với anh một lúc.”

Mặc Tây Quyết bế cô dậy rồi bước tới phòng ngủ phía trong.

“Mặc Tây Quyết, anh……”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy đôi mắt đen láy nóng bỏng của anh, bàn tay nhỏ bé túm chặt, “Em có lời muốn nói với anh”

“Đợi ngủ dậy hẵng nói” Mặc Tây Quyết cúi đầu hôn lên môi cô.

Chỉ rời khỏi vài tiếng đồng hồ, anh đã nhớ cô đến vậy, định gọi điện thoại cho cô, thế nhưng lại nghĩ đến cô đã lâu chưa về nhà, được ở bên người nhà lâu hơn thì cô sẽ rất vui vẻ. Nhìn thấy tin nhắn cô gửi khi về tới nhà, trong lòng anh lại vô cùng vui mừng, lúc đó anh vẫn đang họp, lúc nhìn thấy tin nhắn của cô, vẻ mặt nghiêm túc của anh không kìm nén được mà để lộ ra sự vui vẻ.

Tâm trạng kinh ngạc của các cấp dưới vẫn hiện lên trong đầu.

“Mặc Tây Quyết, buổi tối em còn phải cùng ra ngoài với bà chủ Toàn Cơ”

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nhắc nhở anh.

Còn nửa tiếng nữa là đến 5 giờ, thế nhưng thây anh không có ý muốn dừng lại như vậy, thì cô làm gì kịp tắm rửa thay quần áo, trang điểm chải chuốt? Cô không muốn để lại ấn tượng xấu cho người khác.

Mặc Tây Quyết cởi sạch quần áo trên người cô, rồi giọng nói trầm ấm mới lên tiếng, “Không cần vội vàng, phía nam thành phố tắc đường nghiêm trọng, không có nơi nào là không đến được trong 3 tiếng.”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, “Sao anh biết”

Chưa nói hết câu, anh đã ‘xâm nhập”

vào một cách dịu dàng mà mạnh mẽ.

“Vì anh sẽ đi cùng em”

Giọng nói Mặc Tây Quyết rất nhỏ, thế nhưng lại cực kỳ êm tai.

Ngôn Tiểu Nặc không nói nên lời, khẽ nhắm mắt lại. Vì buổi chiều cô đã ngủ 2 tiếng đồng hồ, cho nên không hề buồn ngủ, nhưng hình như Mặc Tây Quyết quả thực có chút mệt mỏi.

Chiếc chăn lụa cao cấp trượt xuống eo anh như làn nước, để lộ ra hai bên sườn gợi cảm lúc ẩn lúc hiện.

Ngôn Tiểu Nặc cảm giác máu mũi mình sắp chảy ra, tim đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn phớt hồng.

Thật sự là quá đẹp! Cô giúp anh kéo chăn lên, để tránh việc cô cứ nhìn chằm chằm anh.

Mặc Tây Quyết không hề biết mình đã bị Ngôn Tiểu Nặc nhìn rất nhiều lần trong lúc mình đang say giấc mộng, ngủ mê mật. Để cưỡng lại nhan sắc cực phẩm của người đàn ông này, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng bước xuống từ trên giường, đi tắm. Đã thay một chiếc áo khoác tắm mới, đôi chân trần của cô giẫm lên chiếc thảm Ba Tư lông dài, tiếp tục vẽ bản thảo thiết kế mà cô vẫn chưa hoàn thành.

Trong phòng chỉ có tiếng xoẹt xoẹt khe khẽ của chiếc bút chì mà cô đang đong đưa trên tờ giấy trắng, vô cùng êm tai.

“Đang vẽ gì vậy?”

Giọng nam trầm ấm vang lên từ trên đỉnh đầu, Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Tây Quyết đứng trước mặt mình.

Đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh, mái tóc màu hạt dẻ đậm tôn lên ngũ quan vô cùng sắc sảo, điều quan trọng nhất là, bộ đồ ngủ màu đen trên người anh được khoác một cách tùy ý lên người, trông nhếch nhác nhưng lại rất thu hút người khác.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng cúi đầu xuống, “Trên đường nhìn thấy lá cây bạch quả, bỗng nhiên có linh cảm”

Mặc Tây Quyết vừa nghe, liên có hứng thú.

“Rất phù hợp với lúc này”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.