Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 199:




“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật!”

“Vậy em hãy hôn anh, để chứng tỏ mình trong sạch.”

Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc rất muốn rời khỏi nơi này.

*“A Quyết, tôi nhớ là cậu không thích phụ nữ đụng chạm vào mình” Thần lại xuất hiện giống như một bóng ma.

Mặc Tây Quyết kiêu ngạo nói một câu, “Không để cho phụ nữ đụng chạm lẽ nào để anh đụng chạm vào sao?”

Tâm hồn hủ nữ trong đầu Ngôn Tiểu Nặc bỗng sục Sôi vì câu nói này.

Thần liền chau mày, “A Quyết, bạn đồng hành của cậu dường như là hiểu biết rất nhiều thứ đấy”

Mặc Tây Quyết kéo lấy cổ tay cô, “Đi theo anh”

“Đi đâu?”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ rụt tay lại, đông người quá, mất mặt chết đi được.

“Được rồi, A Quyết”

Thần đứng ra giải vây giúp cô, “Tôi đến để tìm cậu ”

Mặc Tây Quyết buông tay Ngôn Tiểu Nặc ra, nói với Thần, “Tôi không có gì để nói với anh, anh cũng đã gặp được tôi, nên có thể rời khỏi được rồi ”

Thần không nghĩ vậy, “Người thì đã gặp được, thế nhưng vẫn chưa nói chuyện”

“Không phải anh đã nói vài câu trong nhà vệ sinh sao?”

Mặc Tây Quyết bước lên phía trước một bước, che Ngôn Tiểu Nặc về phía sau người mình.

Ngôn Tiểu Nặc băn khoăn, người tên Thân này có phải là đã hiểu nhầm cái gì không? “Chưa kịp nói rõ thì cô ấy đã chạy mất rồi”

Thân vừa cười vừa xuôi tay không biết nói gì hơn.

Ngôn Tiểu Nặc càng khó hiểu, có gì để nói với cô chứ? Bà chủ Toàn Cơ bước đến, nói với Thần, “Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”

“Tiểu Toàn đã trưởng thành, biết đến hỏi thăm anh rồi”

Nụ cười của Thần dần tươi tắn, nhìn Ngôn Tiểu Nặc bằng ánh mắt có ý nghĩa sâu xa, “Tiểu Toàn muốn ôn lại chuyện xưa cũ với tôi, cô Ngôn, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Người đàn ông chu đáo đến đáng sợ, giống như có thể nhìn thấu tất cả vậy.

“Rốt cuộc anh ta là ai vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc hỏi Mặc Tây Quyết, “Em cảm thấy hình như cái gì anh ta cũng biết”

Anh ta biết gì?”

Mặc Tây Quyết khinh bỉ nói, “Có điều có một chuyện, sau này nếu em chạm mặt anh ta, thì đừng nói chuyện với anh ta.”

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, người này có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, còn có thể cám dỗ cô, thật sự là quá đáng sợ. “Em biết rồi, nhưng mà, anh ta nói sẽ tìm em nói chuyện.”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi, “Em không hề biết gì về anh ta.”

“Tò mò đến vậy sao?”

Mặc Tây Quyết hỏi một câu.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu lia lịa.

“Anh ta là anh trai anh, Mặc Tây Thân” Tâm trạng Mặc Tây Quyết phức tạp nói, “Anh đã nói với anh ta việc đưa em tham dự buổi đấu giá của Sotheby’s, anh ta vội vàng tới để gặp em”

Ngôn Tiểu Nặc há hốc miệng, mãi không nói nên lời.

3 anh em nhà họ Mặc, quả nhiên là cực phẩm trong hàng ngũ cực phẩm. “Anh ta đến gặp em để làm gì?”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ mãi không ra.

“Em là em dâu tương lai của anh ta, người làm anh cả như anh ta lại không thể đến gặp sao?”

Sắc mặt Mặc Tây Quyết đã tốt hơn một chút.

Ngôn Tiểu Nặc lườm, tò mò hỏi anh, “Vậy anh ta vừa mắt hay không vừa mắt?”

“Anh không quan tâm.”

Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, “Người anh cần là em, cũng chỉ có mình em”

Ngôn Tiểu Nặc mím môi, đầu hơi cúi xuống mặt ửng đỏ.

“A Quyết, xin cậu hãy nghĩ cho người anh trai vẫn còn cô đơn lẻ bóng như tôi”

Giọng nói của Mặc Tây Thần từ xa vang tới gần.

Tay của Mặc Tây Quyết không hề động đậy, dừng lại ở eo Ngôn Tiểu Nặc, hất cằm sang chỗ những người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, “Tự đi mà chọn”

“Cô Ngôn, có thể nói chuyện với tôi không?”

Mặc Tây Thần không quan tâm đến Mặc Tây Quyết, nói với NgônTiểu Mặc.

Ngôn Tiểu Nặc ngại từ chối, vừa định gật đầu, lại bị Mặc Tây Quyết chắn phía trước, “Không phải anh nói có lời muốn nói với tôi sao?”

“Không có gì để nói với cậu”

“Anh…… Ngôn Tiểu Nặc không muốn Mặc Tây Quyết khó xử, cướp lời, “Nếu cậu chủ Thần có lời muốn nói với tôi, vậy thì xin mời.”

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, “Anh cũng muốn nghe.”

Bà chủ Toàn Cơ kéo Mặc Tây Quyết lại, nói thầm một câu gì đó bên tai anh.

Mặc Tây Thần và Ngôn Tiểu Nặc đi tới vườn hoa. “Cô Ngôn rất hứng thú với buổi đấu giá của Sothebys sao?”

Mặc Tây Thần bước đến một chỗ, cầm ly rượu sâm-panh lần, khẽ hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc thành thật trả lời, “Là một nhà thiết kế, không có ai từ chối cả”

“Nhà thiết kế?”

Mặc Tây Thân cười, “Tôi đã xem qua tác phẩm của cô. Rất sáng tạo.”

“Cảm ơn lời khen của anh”

Mặc Tây Quyết dường như đang than thở, “Cảnh giác hơn lúc nãy rất nhiều nhỉ, A Quyết là em trai tôi, người em trai tôi đã ngắm trúng thì người làm anh như tôi đương nhiên phải quan tâm tới rồi”

“Vậy tôi cảm thấy tiếc thay cho anh rồi, vì đã uổng công đến đây.”

“Sao?”

“Tôi không phải là người như vậy”

Nụ cười của Mặc Tây Thần thu lại, “Thế nhưng lúc ở bên A Quyết trông cô rất thỏa mãn, người phụ nữ có lòng tham, không muốn hy sinh, mà chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể lấy được nhiều thứ hơn” Sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc thay đổi, “Anh đang nói linh tinh gì vậy?”

“Hờ……”

Mặc Tây Quyết ngáp một hơi, mệt mỏi nói, “Muộn quá rồi, ngồi máy bay cũng rất mệt, tôi phải về tòa lâu đài rồi”

Nói xong, Mặc Tây Quyết rời khỏi.

Ngôn Tiểu Nặc quay người đã nhìn thấy Mặc Tây Quyết đứng sau mình

Cô không biết anh đã đến lúc nào, cũng không biết anh đã đến được bao lâu.

Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy ấy đang nhìn mình, tràn ngập sự nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn mình,

“Em không phải là người như thế nào?”

“Mặc Tây Quyết, ý em không phải vậy!”

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng giải thích, “Anh đừng hiểu nhầm!”

Mặc Tây Quyết bước tới gần Ngôn Tiểu Nặc, vác cô lên vai.

“Anh làm gì vậy?”

Ngôn Tiểu Nặng hơi sợ độ cao, hoảng sợ tới mức chân tay lúng túng.

“Im mồm!”

Sắc mặt Mặc Tây Quyết cực kỳ khó ở, trong giọng nói có sự tức giận không thể nào kìm nén được, “Anh sẽ khiến em biết rốt cuộc em là người như thế nào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.