Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 192:




“Ừm, việc catwalk trước nay vẫn luôn là sở trường của cô, nhưng lần này thì không giống những lần trước, cô chắc là hiểu ý của tôi”.

Trong phòng tổng giám đốc, Mặc Tây Quyết nói với mg bằng ngữ khí hơi lạnh.

Trên mặt Giản Minh mang theo ý cười nhàn nhạt, “Anh yên tâm, tôi biết nặng nhẹ”.

Mặc Tây Quyết gật gật đầu, “Sau khi việc lần này kết thúc, cô muốn đi đâu thì đi”.

Hàng mi dài của Giản Minh chớp chớp một chút, cúi đầu, những ngón tay dài nõn nà của cô ôm lấy chiếc cốc xứ, những khớp tay vì dùng lực quá mạnh mà hơi hơi chuyển sang chảnh bệch.

“Tổng giám đốc, tôi có thể tiếp tục hợp đồng không?” Giản Minh ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mà kiên định.

Mặc Tây Quyết lộ ra biếu cảm kinh ngạc, “Đương nhiên có thế, nhưng không phải cô nói…”

“Lúc đầu chúng ta hứa hẹn xong rồi, hợp đồng mười năm, rồi anh để cho tôi tự do, Giản Minh vẫn chưa quên”. Giản Minh nhẹ nhàng nói, gắn lên nụ cười xinh đẹp như bông hoa bách hợp trong đêm, “Lâu như vậy rồi, chỉ có cô ấy nói với tôi những lời ấm áp như thế, trong lòng tốt dễ chịu hơn rất nhiều, để báo đáp lại, tôi nguyện làm người mẫu độc quyền cho cô ấy, cho đến khi nào cô ấy không cần tôi nữa”.

“Cô ấy?” Mặc Tây Quyết đã đoán ra là ai, khóe môi bất giác lộ ra ý cười, “Nếu cô đã tự nguyện, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ đồng ý, tôi gọi cô ấy

đến để hai người thương lượng một chút”.

Giản Minh cười cười, “Cảm ơn tổng giám đốc”.

“Tôi giúp cô, cũng là vì tình nghĩa bao năm, còn vì người kia…” Lời của Mặc Tây Quyết đến miệng thì không nói tiếp nữa, mà sai người đi gọi Ngôn Tiếu Nặc.

Giản Minh cúi đầu càng thấp hơn, lộ ra phần gáy trắng như tuyết.

Lúc Ngôn Tiểu Nặc đi vào, Giản Minh ngẩng đầu lần, lại hôi phục nụ cười bình thản như gió xuân trên mặt.

Mặc Tây Quyết thấy cô đến, ý cười trên mặt càng đậm, “Ngồi xuống đi”.

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Giản Minh, nhẹ nhàng hỏi: “Ừm, anh tìm em đến có việc à?”

Mặc Tây Quyết nhìn Giản Minh một cái, Giản Minh lập tức nói: “Là như thế này, chị dự định sẽ gia hạn hợp đồng với tập đoàn, từ ngày hôm nay chị sẽ là người mẫu độc quyền của em, cho đến khi nào em không cần chị nữa”.

Ngôn Tiếu Nặc kinh ngạc vô cùng, “Chị Giản Minh, chị, chị không phải đã hết hạn hợp đồng rồi sao?”

Người mẫu nổi tiếng nhất trong giới người mẫu, đến là người mẫu độc quyền cho người chẳng có chút tiếng tăm nào như cô, đây đúng là miếng bánh rơi từ trên trời xuống.

Nhưng, cô có thể tiêu hóa được không?

“Em không cần cảm thấy bất an, là chị hoàn toàn tự nguyện”. Giản Minh nhìn Mặc Tây Quyết đang cười nhàn nhạt một cái, “Tổng giám đốc không hề yêu cầu chị, em có đồng ý không?”

Ngôn Tiểu Nặc đứng bật dậy, cúi rạp người trước Giản Minh: “Chị Giản Minh, cảm ơn chị”.

“Được rồi, được rồi”. Giản Minh vội vàng kéo tay cô ấy, “Có phải chuyện lớn gì đâu chứ, không cần như thế này”.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Giản Minh cũng rất vui vẻ, trong lòng cũng yên tâm.

Lúc này, cô Toàn Cơ cũng đi tới.

“Hôm nay tụ tập thật đông đủ”. Giản Minh cười nói, “Toàn Cơ, trông vẫn khỏe mạnh đấy”.

Cô Toàn Cơ cười nói với Giản Minh: *Em vẫn khỏe mạnh lắm, có điều, muốn đến báo cáo với tổng giám đốc một việc”.

Mặc Tây Quyết nhíu mày: “Việc gì?”

Cô Toàn Cơ đưa tập báo cáo cho Mặc Tây Quyết: “Đây là báo cáo đề nghị tăng lương của em”.

Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa thì phụt ra, cô liếc mắt sang bên đó.

Mặc Tây Quyết cầm tập báo cáo xin tăng lương liếc qua một cái rồi đặt sang một bên, “Lương của em trong số các giám đốc đã là cao nhất rồi, nói lý do tăng lương đi”.

“Em không có tiền”. Cô Toàn Cơ ngồi trên sofa, đôi mắt đẹp đề chớp chớp rực rỡ, “Tổng giám đốc à, tiếp theo đây em còn phải hao tốn tinh lực chỉ dẫn cho một tiểu đồ đệ, anh không cho em thêm ít phí khố cực à?”

Mặc Tây Quyết nheo nheo mắt, Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu hơn nữa.

Giản Minh nhịn cười đến khổ sở.

Mặc Tây Quyết ký lên tập báo cáo xin tăng lương tên của mình,

“Cầm đi phòng tài vụ”.

“Cảm ơn tổng giám đốc”. Cô Toàn Cơ vội vàng đứng lên, cầm lấy báo cáo xin tăng lương của mình.

Giản Minh cũng lập tức đứng dậy, “Tổng giám đốc, cô đi đến phòng pháp vụ tìm người làm hợp đồng, sau sẽ quay lại”.

Không đợi Mặc Tây Quyết gật đầu, Giản Minh và cô Toàn Cơ đã đi mất.

“Tổng giám đốc…” Ngôn Tiểu Nặc cũng đứng lên, chỉ có điều lời của cô còn chưa nói xong, thì đã bị Mặc Tây Quyết gọi lại, “Qua đây”.

Động tác của Ngôn Tiếu Nặc vô cùng chậm chạp, quay người cười với anh.

“Cười ngây ngốc cái gì? Qua đây”. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng dựa lưng vào lưng ghế, đôi mất thâm sâu không nhìn thấy đáy.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể đi tới.

“Tiết lộ bí mật cho Tiểu Toàn rồi?” Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi lên đùi mình, ngữ khí lười nhác.

“Không phải tiết lộ bí mật”. Ngôn Tiếu Nặc nói, “Ừm..”

Hình như vấn đề là do cô đề cập đến, mà lúc cô Toàn Cơ hỏi thì hình như cô không hề suy nghĩ gì mà nói luôn.

Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Mặc Tây Quyết xoa mặt cô, ấm áp mềm mại như ngọc quý, giọng nói mềm mại có thể mê hoặc lòng người: “Vậy em đều biết hết rồi?”

“Biết cái gì cơ”. Ngôn Tiểu Nặc hoài nghỉ hỏi.

“Hôm qua em cứ truy hỏi việc của anh, Tiểu Toàn không phải đã nói hết cho em rồi à?” Mặc Tây Quyết điềm đạm nói.

Trái tim Ngôn Tiếu Nặc đập càng nhanh hơn, cô thực sự biết, nhưng cô vẫn không biết làm thế nào để đối diện với Mặc Tây Quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.