Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 189:




Bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm lấy bàn tay to lớn của anh.

Mặc Tây Quyết thuận thế ôm cô vào lòng, tiếng gió thổi phần phật bên tai, vòng tay của anh khiến cô tham lam.

Cô nghe thấy tiếng anh thở dài.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng anh thở dài, là vì cô Toàn Cơ sao?

“Mặc Tây Quyết, anh đừng không vui”. Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc mềm mại, “Giữa hai người họ có hiểu lầm gì đó chăng, nói ra thì tốt rồi”. Mặc Tây Quyết không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn xuống quang cảnh dưới cầu.

Ngôn Tiểu Nặc cũng nhìn về ánh đèn lấp lánh như dải ngân hà ấy, đây là phong cảnh nối tiếng của thành phố.

“Toàn Cơ, cô ấy đã từng là đứa con gái anh coi trọng nhất”. Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, “ Cô ấy rất ngoan, rất nghe lời, cái gì cũng làm theo lời anh nói”.

Ngôn Tiểu Nặc nằm chặt ngón tay.

Mặc Tây Quyết ôm cô càng chặt hơn, “Lần này vốn dĩ cô ấy không muốn quay về, là anh vừa dụ dỗ vừa đe dọa, khiến cô ấy không thế không về bên cạnh anh”.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cơ thể bắt đầu có chút lạnh.

“Thì ra nguyên nhân cô ấy không muốn quay về là vì ở đây có Phó Cảnh Thâm”. Mặc Tây Quyết trâm giọng nói, “ Cô ấy đang trốn tránh con người đó”.

Ngôn Tiếu Nặc suy nghĩ rất lâu mới nói một câu, “Nhìn thấy Phó Cảnh Thâm, cô ấy chắc cũng sẽ vui đúng không”.

“Em nói gì?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết đột nhiên lạnh lùng, thả

hai cánh tay đang ôm cô ra.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, cười cười nói: “Không có gì, ở đây lạnh quá, em muốn về trong xe, chúng ta cùng về đi”.

Mặc Tây Quyết giữ cô lại, nói: Không phải anh tức giận với em”.

Ngôn Tiếu Nặc thoải mái cười cười, “Em biết, nếu là em, thì em cũng không thể làm tốt như anh”.

“ý em là gì?” Mặc Tây Quyết nhíu mày.

“Không có ý gì”. Ngôn Tiểu Nặc cười đến động lòng người, “Thứ gì đã mất đi rồi thì là mất đi rồi, miễn cưỡng cũng không tốt”.

“Mất đi?” Mặc Tây Quyết càng thêm hoài nghi, cười mà như không cười nhìn cô, “Em đang nói Toàn Cơ à?”

Ngôn Tiếu Nặc kiễng mũi chân, vỗ vỗ lên bả vai anh, an ủi, “Thất tình không khóc!”

“Phụt”. Mặc Tây Quyết nhịn không được bật cười, “Em vẫn đang ở bên cạnh anh, anh thấy tình cái gì?”

“Anh không phải thực sự định bắt cá hai tay chứ!” Ngôn Tiểu Nặc không vui nói, “Vậy thì từ hôm nay, anh đi theo đuổi tình yêu thực sự của anh quay lại đi, em chúc hai người bạc đầu giai lão…u, u…

Lời cô còn chưa nói hết, thì môi đã bị bịt lấy.

Nụ hôn nhiệt liệt trước sau như một, mang theo lòng nhiệt tình khó có thể kháng cự, sự tức giận trong lòng cô càng đậm, mạnh mẽ đẩy anh ra.

Tức chết cô mất thôi, cô mà phải làm công cụ cho đàn ông tìm sự an ủi khi bị thất tình à!

“Đừng đi!” Mặc Tây Quyết kéo cô lại, ánh mắt nghiêm túc, “Em trước nay đều cho rằng anh và Toàn Cơ là người yêu sao?”

“Không phải người yêu thì là cái gì! Cô ấy vừa về thì anh đích thân đến đón, cứ thế lên làm giám đốc thiết kế, cô ấy và Phó Cảnh Thâm ở cùng nhau anh liền khó chịu như thế, không phải ghen thì là gì!” Ngôn Tiểu Nặc nói một tràng dài.

Những lời này giấu trong đáy lòng cô rất lâu rồi, hôm nay được trút hất ra.

“Bộ dạng này của em rất giống đang ghen”. Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết cong lên, lấy trần mình gõ nhẹ vào trán anh, “Anh thích em ghen vì anh”.

“Em còn cho anh ăn muối đấy!” Ngôn Tiểu Nặc tức chết đi được,

“Đồ lăng nhăng!”

“Anh không lăng nhăng!”

“Hứ! Ai tin được!”

“Toàn Cơ là em gái anh!”

“Tên thật của cô ấy là Mặc Tây Toàn, là em gái ruột cùng cha cùng mẹ của anh”.

“Phụt…khụ khụ..”

Ngôn Tiếu Nặc suýt chút nữa thì bị nước bọt của chính mình làm cho sặc chết, “Anh, anh nói gì?”

“Em không sao chứ?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vỏ vỗ lưng cô.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bản thân ngu xuẩn không khác gì con heo, người ta quan tâm em gái ruột, cô cũng có thể nghĩ siêu nghĩ vẹo đi được.

Đúng là não hỏng.

Má cô đỏ ửng lên, Mặc Tây Quyết lại cho rằng cô nhịn đến không thở được, liền giúp cô làm hô hấp nhân tạo.

Ngôn Tiểu Nặc lúc túng.

Cũng tốt, cứ xoa dịu cái không khí căng thẳng ngại ngùng này trước đã.

“Được rồi, điều anh nên giải thích thì anh cũng giải thích rôi”. Mặc Tây Quyết cười cười nhìn cô.

Ngôn Tiếu Nặc hoài nghi, “Nhưng tại sao lại gọi cô ấy là cô Toàn cơ?

“Đấy là cái tên cô ấy tự đặt cho bản thân, cô ấy không muốn để cho bất cứ ai biết cô ấy là cô ba nhà họ Mặc”.

“Ô..vậy thì tại sao cô ấy lại quay về?”

Biểu cảm của Mặc Tây Quyết trở nên rất kì lạ, qua một lúc mới nói, “Cô ấy hết tiền rồi”.

Ngôn Tiếu Nặc suýt nữa thì cười ngất, “Anh lừa quỷ à?”

“Dù có là quỷ thì em cũng là con quỷ đẹp nhất”. Mặc Tây Quyết cười một cách dí dỏm, lại hôn lên môi cô một chút.

Ngôn Tiểu Nặc bị anh khơi lên lòng hiếu kỳ, “Rốt cuộc là làm sao, đừng có đùa, nói mau đi”.

Mặc Tây Quyết cố tình thừa nước đục thả câu, “A, trên cầu lạnh quá, về nhà thôi”.

Nói xong liền bế bồng cô lên xe.

Trong xe so với bên ngoài thì ấm áp hơn nhiều, “Ngày mai không phải lên lớp đúng không? Giản Minh ngày mai về rồi, em cùng anh đi tập đoàn Đế Quốc một chuyến”.

“Ô, biết rồi”. Ngôn Tiểu Nặc ở trong lòng trợn mắt với anh, lẩm bẩm trả lời.

Mặc Tây Quyết ôm cô trong lòng, ngữ khí vô cùng dịu dàng, “Được rồi, anh đã giải thích rồi, em đừng có không vui nữa”.

Giọng điệu này của anh dường như cô thực sự đang ghen vậy.

“Em chỉ là hiếu kỳ”. Ngôn Tiểu Nặc trề môi nói, “Tính cách của cô Toàn Cơ chắc là loại thích tự do, sao lại có thể nghe lời anh cơ chứ?”

“Sau này em sẽ biết”. Mặc Tây Quyết thu lại nụ cười, trong đôi mắt anh như ẩn chứa một biến sao lấp lánh, nghiêm túc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.