Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 181:




Bà ngoại đang định nói thì cánh cửa cổng bị gõ mạnh, truyền lên một giọng nói gấp gáp.

Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên hoảng hốt, lẽ nào là Mặc Tây Quyết đã tìm tới đây?

Bà ngoại nhanh chóng đi mở cửa, thì phát hiện đó là Tiểu Linh, Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy Tiểu Linh nói: “Tiểu Nặc, bà ngoại, bên ngoài có rất nhiều người!”

“Ai thế?” Ngôn Tiểu Nặc nghi ngờ hỏi. “Rất nhiều người, nhiều xe lắm, trời ạ, vừa nhìn đã biết là những chiếc xe đất tiền!” Tiểu Linh nói một hơi dài cuối cùng thì cũng thở dài một hơi, “Họ đang phát tiền!”

Trái tim Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu đập càng nhanh hơn, “Phát tiền gì?”

“Tìm cô đẩy!” Tiểu Linh kêu lên một tiếng, “Ban trai cô gia thế không hề nhỏ, giờ mọi người đều tới rồi, khiến cả con đường đều bị chật cứng cả rồi!”

Mặc Tây Quyết choáng váng, sao Mặc Tây Quyết lại tìm tới nhanh như vậy?

Cô cúi đầu xuống không biết phải làm gì, Mặc Tây Quyết đến một cách rầm rộ như vậy cô chốn đâu cho thoát bây giờ?

Bên tai cô truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng và bình thản của bà ngoại, “Tiểu Nặc, nếu cậu ta đã tới tìm cháu như vậy, nếu cháu không đi gặp cậu ấy thì cậu sẽ không đi đâu.”

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy biểu cảm của bà ngoại rất điềm đạm, còn mang ý cười. “Bà ngoại, cháu.” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên không biết nên nói gì. “Đi đi, nói chuyện với cậu ấy, cũng không chốn tránh mãi được.” Ba ngoại nhẹ nhàng đẩy cô đi. Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, rồi cùng Tiểu Linh chạy đi.

Khi bước ra cửa nhìn thấy phía xa xa con đường mọi người đứng đông đúc, quản gia Duy Đức và rất nhiều vệ sĩ đang xắp xếp trật tự.

Ánh mắt quản gia Duy Đức sáng lên khi phát hiện ra cô, bước nhanh qua đám đông chạy tới phía cô, “Cô Ngôn, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, cậu chủ lo lång loạn lên rồi.”

“Mặc Tây Quyết đâu?” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc nghe không rõ nữa. “Anh ở đây.” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tây Quyết vang lên, rồi xuống xe, một tay đóng mạnh cánh cửa xe lại.

Những âm thanh ồn ào vừa nãy của đám đông đột nhiên trở nên yên tĩnh, trên gương mặt tất cả mọi người đều sững sờ và đăm chiêu si mê nhìn anh.

Anh trở nên quang minh lỗi lạc, rạng rỡ trong ngôi làng nhỏ này.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, thấy trong con mắt anh có những tia máu đỏ, sắc mặt trắng nhợt, trái tim cô đột nhiên thất lại. “Lên xe.” Mặc Tây Quyết bước tới trước mặt cô, nói với cô hai chữ. Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết lên xe, để lại phía sau là những ánh mắt ngưỡng mộ, chiếc xe đưa cô đến cánh rừng nhỏ trước mặt.

Cô cùng Mặc Tây Quyết bước xuống xe.

Xung quanh tĩnh lặng, mấy vệ sỹ đứng cách xa họ và quay lưng lại, chặn lại con đường vào thung lũng, chi còn hai người họ.

Mặc Tây Quyết nhanh chóng ôm lấy cô, làn môi móng đặt kín lên môi cô, hôn cô mạnh mẽ.

Giống như nụ hôn trừng phạt vậy, cho đến khi khiến cô khó thở, một hồi lâu sau, khi cô cảm thấy ngột ngạt thì anh mới buông cô ra. “Sao lại không chào mà biệt như vậy?” Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết mang theo sự giận dữ không thể kìm chế được, “Có phải điều đó trở thành thói quen của em rồi phải không?”

Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu nhìn Mặc Tây Quyết, nói rất nhỏ nhẹ: “Mặc Tây Quyết, anh không nên tìm em.”

“Người phụ nữ của anh sao anh lại không được tìm?” Mặc Tây Quyết thấy thái độ không chút hối hận của cô, trong lòng càng tức giận, “Rốt cuộc em muốn thế nào?”

“Không phải em muốn thể nào mà là anh rốt cuộc muốn thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi ngược lại, rồi cúi đầu xuống, trong giọng nói mang theo một chút đau đớn, “Giữa chúng ta sớm đã nói rõ rồi, chúng ta không thể nào…có kết quá.”

Trong một giây lát, dường như trong ánh nắng cũng có chút đau buồn, cùng với làn gió thoi nhẹ, Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy những ngón tay anh lạnh đi.

Anh muốn đưa tay lên vuốt lên khuôn mặt cô, nhưng lại nghe thấy giọng nói càng cương quyết của cô: “Mặc Tây Quyết, anh đi đi, chúng ta sau này không nên gặp lại nữa.”

Những ngón tay đang muốn giơ nên thì bị những lời nói đó chặn lại đông cứng lại.

Anh cười khẩy: “Sau này không gặp lại?”

“Đúng.”

“Anh cương quyết gặp được em, hết lần này đến lần khác muốn em ở bên cạnh anh!” Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết trở nên như sắt đá, mạnh mẽ, “Nếu như anh nói anh quyết định lấy em thì em sẽ thế nào?”

Đầu cô dường như có thứ gì đó va vào, đôi mắt Ngôn Tiểu Nặc trở nên mơ màng, lạc giọng hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Em năm nay 18 tuổi, chờ em tốt nghiệp, anh sẽ lấy em.” Thần sắc của Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc, “Em nghe rõ đây, không phải vì anh muốn em quay về mà nói những lời này, anh chỉ nói tới đây, em cứ nghĩ đi.”

Ngôn Tiểu Nặc bối rối, khi anh quay người đi chiếc áo choàng bay vắt qua những ngón tay cô, cô chỉ nghe thấy giọng nói của anh: “Đừng cố trốn thoát nữa.”

Nói xong, anh lên xe rồi rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đôi chân cô mềm ra, anh nói cái gì? Anh nói sẽ lấy cô?

Sao lại có thể như vậy? Sao mọi việc lại đến nông nỗi này?

Nếu như giữa cô và anh không có bí mật to lớn đó, thì cô nghe được những lời này sẽ rất vui, thực sự sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng cô không đủ dám chấp nhận.

Nhưng tình hình trước mắt, bà ngoại một bên, Mặc Tây Quyết một bên, cô không quay về cùng anh thì sự thật sẽ bị phát tác, cô sẽ không còn con đường lui nữa.

Đang trong lúc bất an, một cánh tay đặt nhẹ lên vai cô cùng với một giọng nói dịu dàng: “Tiểu Nặc.”

“Bà ngoại?” Ngôn Tiểu Nặc bị sợ hãi một trận, đôi mắt mở to tròn ngạc nhiên, “Sao bà lại ở đây?”

Bà ngoại không đáp lại cô, chỉ giơ tay lên lau chút mồ hôi trên trán cô, cười nói: “Vừa rồi còn nói là lạnh, sao giờ lại nóng rồi? Ra bao nhiều là mồ hôi vậy.”

Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc hơi đỏ lên, cô sao có thể nói ra là cô bị sợ hãi một trận. “Trước đó bà không vào được, là quản gia đã phát hiện ra bà, cậu ấy không nói gì liền cho bà vào, bà cũng không dám lại gân” Bà ngoại giải thích với cô.

Ngôn Tiểu Nặc dần dần lấy lại bình tĩnh và cơ thể trở nên thoải mái hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.