Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2654:




Chương 2654:

 

“Cỡ nào cũng được cả, vợ anh không cần để tâm đến giá cả.” Người đàn ông nheo mát, tỏ vẻ vô cùng yêu chiều vợ mình.

 

Người phục vụ bên cạnh lập tức nở nụ cười: “Tiểu thư, bên này là khu vực Vip, có nhiều mẫu nhẫn kim cương chất lượng tốt hơn.”

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi có chút tức giận, cô bước vào trong, cô phải chọn một cái đắt nhất cho anh biết mặt.

 

Bước vào trong, Hứa Tâm Duyệt chọn một mẫu nhẫn có giá hàng nghìn vạn.

 

“Tiểu thư, để tôi đeo thử cho chị!”

 

“Không phải cho tôi, tôi chọn cho người khác.” Hứa Tâm Duyệt cười.

 

“Em đeo thử đi, anh nghĩ cỡ tay cô ấy cũng bằng em thôi.”

 

Người đàn ông khàn giọng nói.

 

Khi Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy người phục vụ đang đợi, cô đành thở dài duỗi tay ra, để người nhân viên đeo nhẫn lên ngón áp út của mình, cũng chính là ngón tay sẽ đeo nhẫn lúc kết hôn.

 

“Chiếc nhẫn này rất hợp với chị, chị xem thử đã vừa hay chưa.”

 

Đúng vậy, cô chọn cho người khác một chiếc nhẫn rất hợp.

 

với mình, Hứa Tâm Duyệt cười khổ, ngẳng đầu nhìn người đàn ông: “Anh muốn mua chiếc này không?”

 

“Ừm! Quẹt thẻ!” Quả nhiên là người giàu có, tiêu tiền không thèm chớp mắt.

 

Cố Thừa Tiêu cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, hai người cùng nhau trở lại xe, Cố Thừa Tiêu lại nheo mắt hỏi cô: “Hứa An An còn thích gì nữa?”

 

“Làm sao em biết được? Thay vì hỏi em thì anh nên đi hỏi cô ta ấy.” Hứa Tâm Duyệt sắp bị anh làm tức chết rồi, người đàn ông này cứ nhắc đến Hứa An An trước mặt cô, khiến cô rất khó chịu.

 

Cố Thừa Tiêu nghe tháy giọng điệu tức tối của cô thì cố nhịn cười nói: “Vậy cũng được. Ngày mai anh sẽ trực tiếp hỏi cô ta xem cô ta thích gì. Dù cô ta có thích trăng trên bầu trời, anh cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cô ta. “

 

“Anh muốn làm gì cho cô ta là chuyện của anh. Anh mau lái xe đưa em về nhà đi. Em mệt rồi.” Hứa Tâm Duyệt khoanh tay lại, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn bên đường phản chiếu lên mắt cô, khiến cho nước mắt cô loé lên như những viên pha lê.

 

“Được!” Cố Thừa Tiêu không nói gì thêm nữa, khởi động xe đưa cô về nhà.

 

Xe vừa đến trước cửa nhà cô, Hứa Tâm Duyệt lập tức tháo dây an toàn, đẩy cửa bước xuống, Cố Thừa Tiêu cũng nhanh chóng quay đầu xe rời đi.

 

Bước chân Hứa Tâm Duyệt khựng lại tại chỗ, cô quay người nhìn theo hướng anh rời đi, nước mắt chợt tuôn trào, ướt đẫm khuôn mặt. Cô không dám về nhà, cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể ngồi xỏổm dưới ngọn đèn đường cạnh cửa nhà bật khóc.

 

Đúng lúc này, một luồng đèn xe chiếu lên người cô, cô kinh ngạc ngẳng đầu lên, nhìn thấy chiếc xe vừa rời đi lúc này lại lái trở lại, đây hơn nữa ánh đèn xe còn chiếu lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, khiến cho cô vô cùng bồi tôi.

 

Người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước xuống xe, tiến lên vài bước, kéo cô vào lòng, giọng anh khàn khàn hỏi: “Em khóc gì chứ? Bởi vì anh muốn kết hôn với Hứa An An nên em đau lòng sao?”

 

“Anh đi đi, không có việc gì, chỉ là… chỉ là do bụi bay vào mắt chứ em đâu có khóc.”

 

“Đồ ngốc, em không nỡ để anh cưới người phụ nữ khác vậy mà vẫn cứng miệng.” Anh nhếch môi cười, hóa ra chỉ cần thử một chút là biết ngay tình cảm của cô dành cho anh.

 

Hứa Tâm Duyệt bối rối đẩy anh ta ra, người đàn ông này đã đi rồi còn quay lại làm gì chứ?

 

“Anh đi đi.” Hứa Tâm Duyệt vùng tay anh ra, trong lòng cô vẫn mong anh rời đi.

 

“Anh không đi, em cũng đừng hòng đuổi anh đi.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng nói, ánh mắt anh khoá chặt trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, đau lòng đến thấu xương.

 

Nhìn thấy cô đau khổ như vậy, trái tim anh anh như bị dao cắt, chính anh là người đã khiến cho cô đau lòng đến vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt cũng nhận ra rằng ban nãy anh cố ý chọc giận cô, anh nói với cô anh muốn mua một chiếc nhẫn kim cương cho Hứa An An, rồi còn bảo muốn cầu hôn cô ta, tất cả đều là đang lừa cô. Anh muốn lấy cô ra làm trò cười hay sao?

 

“Anh! Tên khốn này!” Cô vươn tay đập vào ngực anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.