Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 262:




Đường Hùng vào hỏi phòng bếp. Bữa tối nay ông không muốn thất lễ với khách quý.

 

Trong xe, khuôn mặt điển trai của Hình Liệt Hàn không biết vì sao lại đột nhiên có chút ảm đạm. Đang kẹt xe nên Đường Tư Vũ quay sang tìm bài hát mới trên điện thoại. Đợi khi cô bật lại một list các bản nhạc nhẹ yêu thích, quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông bên cạnh không đúng lắm.

 

“Anh sao vậy?” Đường Tư Vũ quay đầu lại, chăm chú nhìn anh hỏi.

 

“Đường Tư Vũ, tối nay, trước mặt cha, em muốn gọi cả tên và họ của anh à?” Hình Liệt Hàn hỏi với vẻ mặt không vui.

 

Đường Tư Vũ chớp mắt, chuyện này đúng là có vẻ không tốt lắm, cô hơi bối rồi: “Vậy thì tôi nên gọi anh là gì?”

 

“Bây giờ anh đang đến thăm nhà với tư cách là bạn trai của em. Em thấy nên gọi anh là gì?” Hình Liệt Hàn cảm thấy không cần thiết phải hỏi anh câu này.

 

Đường Tư Vũ nghẹn lời, lầy thân phận là bạn trai của cô đến chơi? Tất nhiên cô biết phải gọi anh là gì! Nhưng, nếu gọi anh là Liệt Hàn, thì liệu có quá thân mật không? Hình Liệt Hàn thấy cô chỉ nhìn về phía trước mà không hề trả lời câu hỏi của anh, liền nheo mắt nói: “Gọi anh là Liệt Hàn hoặc anh yêu!” Đường Tư Vũ nhướng mày: “Đến lúc đó tính sau.”

 

“Em yêu.” Một giọng nói quyến rũ gọi cô.

 

Đường Tư Vũ lập tức nghẹn họng quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Đừng gọi tôi như vậy!”

 

“Anh gọi em thế nào là quyền của anh, nhưng mẹ kế của em không phải ngọn đèn cạn dầu. Nếu như đêm nay chúng ta không thân mật với nhau, em cho rằng bà ta sẽ không nhìn thấy em đang lợi dụng anh sao? Việc này đối với em sẽ không tốt.” Đường Tư Vũ phải thừa nhận rằng anh nói đúng. Cô hít một hơi thật sâu và nói: “Vậy thì tôi gọi anh là Liệt Hàn.

 

“Hoặc gọi là ông xã, anh sẽ cho phép.” Hình Liệt Hàn nói thêm.

 

Đường Tư Vũ mặt đỏ bừng, có bị đánh chết cô cũng không gọi như thế được.

 

“Tôi không thèm!” Cô từ chối.

 

“Được rồi, gọi tên anh đi, nghe thử xem có tràn đầy cảm xúc không.” Hình Liệt Hàn uễ oải nhìn cô.

 

Đường Tư Vũ nhìn con đường phía trước và gọi anh đầy gượng gạo: “Liệt Hàn.”

 

“Vừa nghe đã thấy không đủ trìu mến, thân mật rồi.

 

Gọi lại đi, phải thật tình cảm vào.” Đường Tư Vũ nhíu mày, gọi lại một lần nữa: “Liệt Hàn.

 

“Đoạn cuối kéo dài hơn một chút, giọng ỏn ẻn hơn một chút.”

 

“Liệt… Hàn…” Mặt Đường Tư Vũ hơi nóng lên, gọi anh.

 

Hình Liệt Hàn rất không hài lòng với tiếng gọi của cô, anh khẽ khịt mũi: “Gượng gạo quá, em cứ gọi là ông xã đi!”

 

“Không!” Đường Tư Vũ chống cự.

 

“Hay là chúng ta cùng đặt biệt danh thân mật cho nhau. Sau này chúng ta sẽ gọi bằng biệt danh. Để anh nghĩ xem nên gọi em là gì.” Hình Liệt Hàn nheo mắt nghĩ: “Anh gọi em là heo con, em gọi anh là… “

 

“Đầu heo.” Đường Tư Vũ thản nhiên, không chút khách khí đáp.

 

Người đàn ông nào đó bỗng tức giận đến đen mặt, nghiền răng nói: “Không được!”

 

“Tôi mà gọi là heo con thì sẽ gọi anh là đầu heo, anh có thích nghe không!” Đường Tư Vũ mạnh miệng nói.

 

Hình Liệt Hàn nghẹn họng: “Đường Tư Vũ nếu em dám gọi thế, anh sẽ không tha thứ cho em.” Đường Tư Vũ bật cười: “Vậy anh vẫn muốn đặt biệt danh cho tôi?” Hình Liệt Hàn từ bỏ và quyết định dẹp tan ý nghĩ này: “Được rồi! Anh vẫn nên gọi em là em yêu, còn em gọi tên anhl”

 

Nhà họ Đường ở khu dân cư cao cấp phía trước. Xe của Đường Tư Vũ lái vào, đi thẳng về hướng biệt thự lớn đơn lập, đến cửa nhà họ Đường. Đường Tư Vũ không lái xe đi vào, mà dừng lại ở bên cạnh nhà.

 

Hình Liệt Hàn cùng cô bước xuống xe, Đường Tư Vũ bước tới cửa bắm chuông.

 

Hình Liệt Hàn cau mày, lẽ nào cô không có chút địa vị gì trong gia đình này? Thậm chí đến chìa khóa hay mật khẩu cửa đều không có.

 

Thực tế là Đường Tư Vũ lười không muốn lấy, bởi vì cô chỉ về lúc cha ở nhà, còn bình thường thì cô không muốn trở lại ngôi nhà này.

 

Không ngờ người chạy ra mở cửa lại là Đường Y Y ăn mặc gợi cảm, thời trang. Đường Tư Vũ thầm châm chọc, hôm nay Đường Y Y ăn mặc như vậy hẳn là vì người đàn ông bên cạnh cô!

 

“Chị, Hình thiếu gia, hai ngươi tới rồi, vào đi!” Đường Y Y cười xinh đẹp, nhiệt tình mời chào.

 

Đường Tư Vũ khẽ liếc nhìn Y Y. Cô vươn tay, tự nhiên khoác lấy cánh tay của Hình Liệt Hàn.

 

Nụ cười của Đường Y Y cứng lại, nhưng mẹ đã dạy cho cô ấy một chiêu. Tối nay cô ấy quyết định sẽ chịu ủy khuất, thiệt thòi một chút. Cô muốn trở thành một cô gái ngoan ngoãn, biết cách cư xử, trước mặt Hình Liệt Hàn. Kể cả tối nay cô có phải “mặt nóng áp mông lạnh” với Đường Tư Vũ thì cô cũng vui mừng.

 

Đường Tư Vũ càng tỏ vẻ thờ ơ, lạnh lùng và coi thường, thì càng cho thấy sự bát lịch sự và kiêu căng, dần mắt thiện cảm của Hình Liệt Hàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.