Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 259:




Sau đó, Hình Nhất Nặc nói với Đường Tư Vũ: “Chị Tư Vũ, chị cứ yên tâm giao Tiểu Hi cho cha mẹ và eml Mọi người sẽ chăm sóc bé thật tốt.”

 

Đường Tư Vũ gật đầu cười: “Đương nhiên là chị yên tâm rồi.”

 

“Chị Tư Vũ, anh trai em xin nhờ chị chăm sóc! Mặc dù anh ấy trông có vẻ thận trọng, trưởng thành nhưng lại rất hay quên ăn cơm, hơn nữa, trước kia, anh ấy còn từng bỏ đói bản thân dẫn đến bị đau dạ dày. Chị để ý hộ em, đừng để anh ấy quên ăn cơm đúng bữa.” Hình Nhất Nặc năn nỉ.

 

Đường Tư Vũ khẽ giật mình. Cô thật sự không biết Hình Liệt Hàn lại có tật xấu như vậy. Cô gật đầu, đảm bảo: “Được rồi, chị sẽ chăm sóc anh ấy!”

 

“Vâng ạ!” Một nụ cười ranh mãnh thoáng qua trong mắt Hình Nhất Nặc. Cần phải nói sao cho anh mình thật đáng thương, để còn được chị Đường Tư Vũ quan tâm, chăm sóc.

 

Ở tầng dưới, Hình Liệt Hàn đang mặc quần áo bình thường, nhìn Đường Tư Vũ dẫn con trai đi tới, anh khuyên nhủ: “Anh đưa con và em gái đi rồi sẽ trở lại ngay.

 

Em đừng chạy lung tung!”

 

Đường Tư Vũ gật đầu: “Tôi sẽ không đi đâu!”

 

Hình Liệt Hàn thực sự không yên tâm, nhưng anh không thể cảnh cáo cô nghiêm khắc hơn. Trước mặt con, anh phải thể hiện sự dịu dàng với cô.

 

Nhìn mọi người lên xe rời đi, Đường Tư Vũ nhận ra mắt mình có chút ươn ướt. Từ lúc sinh con đến giờ, cô vẫn chưa từng rời xa con, ngoại trừ lần trước con trai về sống ở nhà họ Hình vài ngày, nhưng bây giờ, có thể cô sẽ phải xa con nửa tháng, nên thực sự rất lo lắng.

 

Đọc full tổng tài daddy không thể trêu tại truyen.one Đêm nay Đường Tư Vũ nằm trên giường, luôn bất an, lo lắng. Đến một giờ sáng, điện thoại của Hình Liệt Hàn gửi tin nhắn báo đã đến nơi an toàn, còn chụp hình cậu nhóc cầm một chiếc túi nhỏ, vui vẻ đi phía trước. Đường Tư Vũ cuối cùng cũng thả lỏng tâm tư. Bây giờ, cô có thể ngủ rồi.

 

Hình Liệt Hàn đưa Hình Nhất Nặc và con trai đến biệt thự nơi bố mẹ anh ở. Khi nhìn thấy Hình Nhất Phàm, Hình Nhất Nặc lập tức theo thói quen muốn cãi nhau. Lần này cô khoe: “Em đã đậu qua môn toán.

 

Lúc trước, anh dạy, em chưa bao giờ qua được môn. Anh xem anh Lương Diệu vừa kiên nhẫn vừa cố gắng hết mình thế nào.”

 

Hình Nhất Phàm vẫn đẹp trai ngời ngời, cong môi cười: “Thế có gì đắc ý chứ, có bản lĩnh thì lần sau em làm bài kiểm tra được 90 điểm cho anh xem.”

 

“Kiểm tra thì kiểm tra. Nếu em đạt 90 điểm, anh có phần thưởng gì nào?” Hình Nhất Nặc nhướng mày hỏi.

 

“Nếu làm được, em muốn quà gì, anh cũng sẽ tặng eml”

 

“Quà tặng đương nhiên phải có, còn nữa, anh phải thừa nhận đại tiểu thư nhà họ Hình là cô gái thông minh, xinh đẹp và tài năng!”

 

“Thôi bỏ đi, em cứ tùy ý làm bài kiểm trai”

 

Hình Nhất Phàm cắn chặt môi mỏng, không dám đồng ý điều kiện trái với lương tâm.

 

Hình Nhất Nặc tức giận cười, đuổi theo anh: “Anh… Hình Nhất Phàm, anh đứng „“

 

lại… Tưởng Lam và Hình Chính Đình đang chăm sóc cháu nhỏ, đợi cháu ăn xong thì rửa mặt lau tay, chỉ sợ chuyền bay đường dài sẽ làm cháu kiệt sức. Cậu nhóc quả thật hơi mệt, lúc được Hình Chính Đình ôm vào lòng, cậu chớp mắt rồi ngủ thiếp luôn.

 

Hình Liệt Hàn chào hỏi cha và các em, rồi anh quay trở lại xe. Một tiếng sau, máy bay của anh sẽ cất cánh về nước.

 

Hình Nhất Nặc nhìn xe của anh trai rời đi, cô mỉm cười nói với Hình Nhất Phàm: “Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có chị dâu.

 

“Anh hai và chị Tư Vũ tiến triển nhanh như vậy sao?”

 

“Phải tin vào sức hấp dẫn của anh hai, chị Tư Vũ sẽ sớm yêu anh ấy thôi! Em có linh cảm vậy.” Hình Nhất Nặc rất tự tin.

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô, đáy mắt có tia vui mừng, yên tâm. Vốn lớn lên với nhau từ nhỏ, lần này phải tách ra nửa tháng, anh thực sự rất nhớ em gái!

 

Ở Trung Quốc, trong một trường trung học quý tộc.

 

Hiệu trưởng cầm lý lịch của người đàn ông ngồi trước mặt, hoài nghi đọc đi đọc lại, cuối cùng nói: “Anh Ôn, anh có chắc muốn đến đây dạy học không?”

 

“Vâng, dạy môn toán.” Ôn Lương Diệu rất chắc chắn, và lớp anh ấy dạy chính xác là lớp của Hình Nhất Nặc.

 

“Thầy Ôn, lần này chúng tôi tuyển giáo viên thay thế cũng không phải tuyển dụng lâu dài. Vậy anh có chắc chắn muốn làm việc trong trường của chúng tôi không?”

 

“Tôi không thấy có vấn đề gì, xin hãy tin tôi.” Ôn Lương Diệu cười đảm bảo.

 

Lúc này hiệu trưởng thực sự không có ý kiến gì nữa. Bởi vì đây là bản lý lịch tốt nhất mà ông từng thấy. Ông tin rằng người thanh niên trước mặt này nhất định có khả năng dạy dỗ học sinh thành tài.

 

“Được rồi, thầy Ôn, hoan nghênh thầy đến giảng dạy trong trường học của chúng tôi.” Hiệu trưởng đứng dậy bắt tay anh.

 

Ôn Lương Diệu khẽ mỉm cười. Trong đầu lại vang lên câu nói đùa của Hình Nhất Nặc: “Em hy vọng giáo viên toán mới sẽ là một giáo viên trẻ và đẹp trai!”

 

Anh rất mong được gặp cô ấy trong lớp học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.