Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 235:




Đường Tư Vũ nhìn thoáng qua ga giường, đều là đồ mới, hơn nữa là chưa từng có dấu vết của người đã từng ở. Đường Tư Vũ không khỏi thắc mắc một việc, biệt thự này xem ra cũng xây xong vài năm rồi, chẳng lẽ người đàn ông này chưa từng đem phụ nữ về đây?

 

Thành thật mà nói, Hình Liệt Hàn mà nói rằng anh ta chưa từng có một người phụ nữ ở bên cạnh trong năm năm qua, cô thực sự không thể tin được. Bởi vì anh ta luôn biểu hiện ra bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng trước mặt cô, chẳng lẽ trong năm năm qua, anh ta đã tự giải quyết nó bằng chính đôi tay của mình?

 

Đường Tư Vũ đang suy tư về vấn đề này, đột nhiên sau lưng có một giọng nói vang lên: “Những ga giường này hàng tháng đều có người đến dọn dẹp và thay mới, em an tâm mà ngủ, tuyệt đối không bản đâu.

 

Mặt Đường Tư Vũ đột nhiên nóng bừng lên, cô thầm quay đầu lại, nhìn hai tay Hình Liệt Hàn đang được khoanh lại, sạch sẽ thon dài, còn trắng trẻo xinh đẹp hơn cả con gái.

 

Cô bỗng rùng mình một cái, sao cô lại có thể nghĩ đến chuyện này cơ chứ?

 

“ÒI Tôi sẽ ở đây!” Đường Tư Vũ bình tĩnh trả lời, quay lại phòng con trai quan sát.

 

Hình Liệt Hàn theo sau: “Ngày mai tôi sẽ đi mua thêm cho con trai một số đồ chơi và đồ trang trí khác, để cho thằng bé cảm thấy ấm áp hơn.”

 

“Nói như vậy, ba ngày cuối thằng bé sẽ không đến trường, tôi sẽ đi làm thủ tục chuyển trường cho nó.” Đường Tư Vũ cảm thấy con trai đã không sống ở bên kia thì cũng không cần phải đến trường nữa.

 

Dù sao cũng chẳng có khóa học chính thức cho trẻ mẫu giáo.

 

Hình Liệt Hàn nhíu mày nói: “Để tôi xử lí việc này.”

 

“Còn có cây đàn piano của tôi, anh có thể nhờ ai đó mang nó đến cho tôi không?”

 

Đường Tư Vũ hỏi anh, thực sự nó quá nặng, mà cô nhờ người khác thì quá phiền.

 

Hình Liệt Hàn nghiền ngẫm nhìn cô nói: “Được rồi! Tôi sẽ mang đến cho em.”

 

“Cảm ơn.” Đường Tư Vũ cảm kích liếc anh một cái.

 

Hình Liệt Hàn đột nhiên đến gần cô, đôi môi anh nhéch lên: “Thực tế chút đi!”

 

“Hả?” Đường Tư Vũ không kịp phản ứng đã bị anh đẩy vào tường, đôi môi mỏng của anh áp xuống dưới, Đường Tư Vũ trơ mắt ra nhìn anh hôn xuống dưới, đã thế còn không theo một quy tắc nào cả, mà là… Kiểu Pháp… Đầu óc Đường Tư vũ trống rỗng vài giây.

 

Sau đó, cô nghĩ đến đây là phòng của con trai mình, cô vội vàng đưa tay ra đẩy anh.

 

Hình Liệt Hàn làm sao mà dễ dàng buông cô ra được?

 

Cuối cùng ở dưới lầu có tiếng hét: “Daddy, mami…hai người ở đâu vậy?”

 

Đường Tư Vũ lập tức xấu hổ đầy anh ra, Hình Liệt Hàn cũng vội buông cô ra. Anh đi ra ngoài nói với cậu bé: “Cha mẹ đang ở tầng hai, con lên đây đi! Lên xem phòng của con này.”

 

“Daddy, ở đây rộng quá! Con có thể nuôi một con thú cưng ở đây không ạ?” Cậu nhóc vừa đi lên vừa hỏi.

 

Hình Liệt Hàn lập tức đỡ trán: “Hả… nuôi cái gì cơ?”

 

“Nuôi chó, hoặc một chú mèo ạl” Cậu nhóc rất yêu thích động vật.

 

Hình Liệt Hàn không thích thú cưng lắm, vì anh không phải là một người chủ có kiên nhẫn, hơn nữa anh cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi.

 

“Tạm thời thì chưa nuôi vội, để tính sau nhé.” Hình Liệt Hàn từ chối con trai.

 

“Dại” Cậu bé rõ ràng có chút mất hứng, Hình Liệt Hàn chỉ có thể làm cho con thất vọng, bởi vì anh thật sự không muốn nuôi một con thú cưng nào cả.

 

Cậu nhóc nhìn căn phòng một lượt, cảm thấy vô cùng ưng ý, sau đó liền đi tham quan quanh phòng ngủ chính của daddy, rồi lại đi lên tầng 3. Tầng 3 là phòng chiếu phim, phòng tập gym, chơi bida, phòng trà, tầng thượng, còn có bể bơi trên không. Nói chung, mọi thứ đều được sắp xếp những thứ rất cao cấp.

 

Đường Tư Vũ cũng khá hài lòng, sau này có thể sống cùng con trai trong một căn biệt thự như vậy cũng được xem như một loại hưởng thụ rồi.

 

Chỉ là, cô bắt đầu suy nghĩ đến việc nên thiết lập một phương thức sống hòa hợp với người đàn ông này như thế nào.

 

Giống như vừa rồi, anh ta động một chút thì lại hôn, những chuyện động tay động chân đó đối với cô tuyệt đối không thể trở thành chuyện xảy ra thường ngày được.

 

Bởi vì cô chỉ chấp nhận sống cùng anh ta chứ không thể tiếp nhận được thân thể của anh ta, dù sao chuyện 5 năm trước đã để lại cho cô một ám ảnh tâm lý vô cùng tồi tệ, nhất là cái cảm giác bị xé rách, rồi lại thêm việc cô sinh con, nó đau đến mức khiến cô cả đời này không muốn chạm vào một người đàn ông nào nữa, cũng không muốn một người đàn ông nào chạm vào cả.

 

Cô không ngờ rằng bản thân lại sống với người đàn ông đã ức hiếp cô hồi đó, ngẫm lại có chút khó tin.

 

“Buổi tối chúng ta nấu cơm đi! Lát nữa chúng ta đi ra trung tâm thương mại dạo một chút, từ đây đến đó đi bộ cần 20 phút, lái xe chắc chỉ mất vài phút.” Hình Liệt Hàn nói với cô.

 

“Anh đưa con trai đi mua đi! Anh cho tôi mượn một chiếc xe, tôi quay về thu dọn quần áo của tôi và con trai, để kịp quay lại ăn tối.” Đường Tư Vũ nghĩ ra tủ quần áo ở đây trống trơn không à, tối nay cô cũng không thể không tắm rửa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.