Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 233:




“Mami, mami đi đi mà! Chắc chắn sẽ rất vuil’ Cậu nhóc cũng hy vọng mẹ cậu có thể đi cùng.

 

Đường Tư Vũ thực sự rất khó nói, vì cô đã hứa sẽ cùng thu âm cho album mới của Diệp Du, có thể cô phải bận ít nhất nửa tháng. Cô mỉm cười nói: “Mami sẽ cố gắng nhất có thể!”

 

Đột nhiên, Hình Nhất Nặc lanh lợi, khéo léo nói: “Tiểu Hi, hay là chúng ta đi đến đó chơi trước! Để daddy với mami của con đến saul”

 

Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn, Hình Nhất Nặc ngay lập tức ghé vào tai cậu bé thì thầm. Cậu nhóc vừa nghe xong liền đồng ý: “Vâng ạ! Daddy, daddy cứ để con với cô sang đó trước đi ạ! Rồi daddy với mami tới sau cũng được.”

 

Đường Tư Vũ phần nào đã đoán được những gì Hình Nhất Nặc nói với con trai mình. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên. Cô có thể nhìn ra, Hình Nhất Nặc dường như muốn gán ghép cô với Hình Liệt Hàn.

 

“Được rồi, Tiểu Hi, chúng ta nên về thôi, con đi học nốt những buổi học của cuối cùng vào tuần sau là được nghỉ rồi, được nghỉ rồi thì cùng cô đi chơi tiếp!”

 

“Vâng! Tạm biệt côi”

 

Hình Liệt Hàn nói với cậu nhóc: “Đi vào chào tạm biệt với bà Ôn đi con.”

 

Cậu nhóc chạy ra sân sau để chào tạm biệt với Ôn phu nhân, bà đang nói chuyện với người giúp việc nhà mình. Sau khi ra ngoài, Hình Liệt Hàn cùng Đường Tư Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu đi về phía xe ô tô.

 

Hình Nhất Nặc nhìn cháu nhỏ của mình rời đi, không khỏi thở dài một hơi. Lúc này, một giọng nam vang lên sau lưng cô: “Chơi cũng chơi đủ rồi, có phải em nên quay lại phòng để làm bài tập rồi không?”

 

Hình Nhất Nặc quay đầu lại, Ôn Lương Diệu vừa mới tắm xong bước xuống, mái tóc đen nhánh gọn gàng vẫn còn đang ướt, trên người mặc một chiếc áo len trắng nhạt giản dị mà trông đẹp trai, khiến anh ta tỏa ra ánh hào quang mà vô cùng trẻ trung.

 

Hình Nhất Nặc chớp mắt và nói mà không suy nghĩ: “Nếu anh mà học ở trường của bọn em, thì anh ba em chắc chắn sẽ không ngồi lên được ngôi báu ở trường!

 

Yool Làm anh ấy được đắc ý mấy năm trời!”

 

Ôn Lương Diệu ngay lập tức cười thầm: “Cái đầu nhỏ của em suốt ngày chỉ nghĩ cái gì đấy!”

 

“Em chỉ nói sự thật thôi mà! Anh Lương Diệu, anh đẹp trai thật đấy!” Hình Nhất Nặc nói xong, chống cằm nhìn anh như một kẻ ngốc.

 

Ôn Lương Diệu ngay lập tức bị một đôi mắt to tròn biết nói chuyện nhìn chăm chú. Khuôn mặt anh tú của anh ta khẽ ửng lên, nhưng đôi mắt anh ta lập tức trở nên lãnh đạm vài phần: “Được rồi, không đùa nữa, đi lên lầu làm bài tập đi, chốc nữa anh sẽ lên để kiểm tra đấy.”

 

“Vâng.” Hình Nhất Nặc phồng má, đi lên lầu một cách miễn cưỡng.

 

Ôn Lương Diệu đưa mắt nhìn bóng dáng của cô đi lên lầu, trong đôi mắt trong veo lóe lên một màu phức tạp, rồi lại nhíu mày, như là tại tự trách chính mình vì những suy nghĩ trong lòng, anh cất bước đi về phía khu vườn.

 

Hình Liệt Hàn lái xe đưa mẹ con Đường Tư Vũ trở về căn hộ. Hình Liệt Hàn nói với cô: “Tôi quyết định học kỳ sau sẽ cho Tiểu Hi chuyển trường và không sống ở đây nưa.

 

“Vậy chúng ta sẽ sống ở đâu?” Đường Tư Vũ quay đầu nhìn anh.

 

“Tất nhiên là biệt thự riêng của tôi rồi. Có một trường mẫu giáo quý tộc ở đó, thiết bị dạy học chắc chắn tốt hơn ở đây nhiều.”

 

“Có nhát thiết phải đổi không?” Đường Tư Vũ khẽ nhíu mày.

 

“Cần chứ, nếu mọi người biết rằng Tiểu Hi là con trai tôi, điều đó có nghĩa là nó mang lại cho nguy hiểm cho thằng bé.” Hình Liệt Hàn kiên định lên tiếng.

 

Tim Đường Tư Vũ lập tức thắt lại, quay lại nhìn đứa con trai mình ngồi ghế sau, nhưng thấy cậu nhóc vẫn đang ngồi thắt dây an toàn ở đó, nghiêng cái đầu nhỏ ngủ thiếp đi.

 

Đường Tư Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, không dám tưởng tượng đến việc thằng bé lại gặp cái chuyện nguy hiểm này, cô cắn môi, đành phải đồng ý: “Được rồi! Nghe lời anh.”

 

Hình Liệt Hàn cũng trông thấy con trai mình ngủ rồi, anh quay đầu nói với cô, “Nếu vậy, tối nay chúng ta sẽ không quay trở lại căn hộ nữa, quay về biệt thự của tôi, ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà “Vậy căn hộ ở đây thì sao?” Dù sao Đường Tư Vũ cũng không phải người có tiền, nên suy nghĩ cũng hơi bình dân hóa.

 

“Để trống đó! Giải quyết sau.” Hình Liệt Hàn nheo mắt.

 

“Vậy chẳng phải lãng phí sao? Chúng ta có thể cho thuê mài”

 

“Nơi tôi đã ở, tôi không thích những người khác ở tiếp, tôi không thiếu chút tiền đấy.”

 

Đường Tư Vũ bị chặn họng, cô đã quên người đàn ông này có nhiều tiền đến nỗi không thể ước tính nồi.

 

Sau khi Đường Tư Vũ nhận ra một điều, nếu cô đến nhà anh ở, chẳng phải anh với cô không phải đang ở chung hay sao?

 

Sau đó, cô ngẫm lại, cô với anh ta bây giờ có gì khác sao?

 

Nhà của cô, anh ta ra vào tự nhiên như nhà của mình vậy.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.