Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 203:




Chương 203:

 

“Được, cậu ta nhất định sẽ chú ý đến „ con.

 

Khoảng 4h, Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của Hình Liệt Hàn, kêu cô đi ra ngoài. Anh nói đang đợi cô ở cửa quán cà phê.

 

Đường Tư Vũ ra khỏi quán cà phê. Xe của Hình Liệt Hàn liền đỗ bên cạnh. Cửa xe mở ra, lộ một đôi mắt sâu thẳm dưới mày kiếm, đang nhìn cô chăm chú. Trái tim Đường Tư Vũ như bị anh bắt được rồi.

 

Cô bình tĩnh mở cửa ở ghế phụ rồi bước vào xe. Đôi mắt sâu xa khó đoán của Hình Liệt Hàn vẫn dừng lại trên người cô.

 

“Anh nhìn cái gì?” Đường Tư Vũ quay sang hỏi.

 

“Em rất đẹp.”

 

“Không cần anh khen.” Đường Tư Vũ trong lòng rất hưởng thụ nhưng ngoài miệng lại tỏ ra đắc ý.

 

Hình Liệt Hàn cong đôi môi mỏng, nói: “Đúng là cho em chút ánh sáng em đã tưởng mình thật rực rỡ.”

 

Đường Tư Vũ nhíu mày, quyết định phớt lờ anh. Cô rất ít khi đến những nơi cao cấp ở trung tâm thành phố, nên đành hỏi anh: “Tôi không biết chọn váy ở đâu, anh có biết nơi nào phù hợp không?”

 

“Đương nhiên có.” Hình Liệt Hàn thấp giọng trả lời.

 

Đường Tư Vũ không nói thêm gì nữa. Dù sao, cô cũng không quan tâm hay hứng thú việc sẽ mặc gì tối nay.

 

Chiếc xe thể thao của Hình Liệt Hàn đậu trước một cửa hàng thương hiệu tư nhân cao cấp, sang trọng. Đường Tư Vũ theo anh xuống xe. Hình Liệt Hàn đút tay túi quần, lười biếng bước vào.

 

Cảm giác anh như đang bước vào phòng khách ở nhà. Đường Tư Vũ khế cau mày, lẽ nào cửa hàng này là của người anh quen?

 

Đường Tư Vũ bước vào cùng anh. Cửa hàng được trang trí bằng rất nhiều những món đồ trang trí xa xỉ, sang trọng. Trong những tủ trưng bày tỉnh xảo là những bộ dạ hội được thiết kế hoàn mỹ dành cho cả nam và nữ. Tất cả đều tuyệt vời, hoàn hảo đáng kinh ngạc, không thể bắt bẻ bắt kỳ điểm gì.

 

Đường Tư Vũ thầm thốt lên thán phục.

 

Lúc này, một giọng nữ cung kính truyền đến: “Hình đại thiếu gia, mời ngài.”

 

Đường Tư Vũ thấy nhân viên phục vụ nhiệt tình chào đón chúc mừng anh thì đã hiểu rõ, anh là khách quen của cửa hàng.

 

“DÌ tôi đâu?” Hình Liệt Hàn hỏi người nhân viên phục vụ trẻ.

 

“Bà chủ đang trên lầu ạ.”

 

Đường Tư Vũ ở bên cạnh không nói nên lời. Đây là cửa hàng của dì Hình Liệt Hàn? Chả trách anh tự nhiên như ở nhà.

 

Hình Liệt Hàn nhìn thoáng qua Đường Tư Vũ bên cạnh, nói: “Theo tôi lên lầu.”

 

Đường Tư Vũ gật đầu, đi theo anh lên lầu.

 

Chiếc cầu thang xoắn ốc màu trắng ngà kiểu dáng Châu Âu như mang theo hơi thở cao quý vô hình.

 

Đường Tư Vũ cùng Hình Liệt Hàn đến một nhà tròn. Cô kinh ngạc, ngây ngốc nhìn. Toàn bộ chiếc tủ tinh xảo trong nhà tròn đều trưng bày các bộ váy dạ hội tuyệt đẹp.

 

Chiếc nào cũng tinh tế, tuyệt hảo.

 

Một bóng người mảnh khảnh đang đo vải trên người ma nơ canh. Bên cạnh có người trợ lý đang ghi lại các con số.

 

Người phụ nữ đeo kính gọng vàng. Mặc dù đã có tuổi nhưng bà vẫn tỏa ra khí chất cao quý, lộng lẫy. Thấy Hình Liệt Hàn đến, bà lập tức nở nụ cười vui vẻ.

 

“Cháu trai của dì, khá lâu rồi không thấy cháu đến thăm dì.” Bà vừa cười vừa đặt thước may lên bàn.

 

“Chẳng phải hôm nay cháu đến rồi đây sao?” Hình Liệt Hàn bước tới, ôm dì trìu mến, rồi anh quay người. Hai dì cháu cùng nhìn Đường Tư Vũ đang bước vào phía sau.

 

Người phụ nữ đang được Hình Liệt Hàn ôm tên là Tưởng San, là em gái của mẹ Hình Liệt Hàn, bà chủ của cửa hàng thương hiệu thời trang cao cấp nồi tiếng.

 

Giờ bà khoảng 40 tuổi, phong tình vạn chủng.

 

“Cô gái này là?” Tưởng San cười, chăm chú quan sát Đường Tư Vũ.

 

“Cô ấy là mẹ của con trai cháu. Tên là Đường Tư Vũ. Hôm nay chúng cháu muốn tham gia một bữa tiệc tối.” Hình Liệt Hàn nói rõ ý định của mình.

 

“Ò, mẹ của cháu ngoại tôi. Quả là một mỹ nhân.” Tưởng San cười, khen ngợi.

 

Còn Đường Tư Vũ thấy thật xấu hổ. Cô lịch sự chào hỏi bà: “Chào bà chủ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.