Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 187:




“Được rồi!”

 

“Nếu anh đến mà em đang vào lớp thì phiền anh mang sách đến lớp học hộ em?”

 

“Ừ, anh biết rồi. Anh sẽ có gắng hết sức để mang sách đến trước giờ em vào lớp.”

 

Ôn Lương Diệu an ủi một tiếng. Cúp điện thoại xong, anh liền cầm sách chạy về phía gara.

 

Trường Trung học Phổ thông, lớp bảy – năm nhất Trung học Phổ thông.

 

Hai mươi phút sau, Ôn Lương Diệu mang sách đến. Nhưng vừa xuống xe, chuông báo giờ học chính thức đã vang lên. Anh cúi đầu liếc nhìn lớp học viết trên bìa sách giáo khoa, anh lập tức hỏi mọi người, rồi đi về phía lớp học của Hình Nhất Nặc.

 

Dáng người đẹp trai của anh đi trên hành lang bên ngoài lớp học, nhất thời thu húi sự chú ý của các cô gái, ai cũng đầy ngạc nhiên và tò mò, tự hỏi liệu đây có phải là giáo viên đẹp trai mới tới không.

 

Hình Nhất Nặc đang ngồi trên ghế, căng thẳng hồi hộp chờ cuốn sách tiếng Anh của mình. Lúc này, trên bục giảng, cô giáo dạy tiếng Anh trẻ tuổi đang nghiêm túc yêu cầu học sinh lật lại trang sách học hôm qua, đề ôn tập lại một lần.

 

Cả lớp đọc to.

 

Hình Nhất Nặc lúc này đang rất lo lắng.

 

Nếu giáo viên phát hiện ra cô không mang sách giáo khoa, nhất định sẽ phê bình nghiêm khác. Và đây sẽ là chuyện rất mắt mặt, xấu hỗ.

 

Ngay khi giáo viên dạy tiếng Anh chuẩn bị bắt đầu giờ học, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng dáng đẹp trai, thân hình cao 1m83, khuôn mặt tuấn tú, quyền rũ, toàn thân toát ra khí chất cao quý của công tử nhà giàu. Đó chính là Ôn Lương Diệu.

 

Ngay cả cô giáo tiếng Anh khi nhìn thấy anh cũng quên mắt đang muốn làm gì.

 

Ngay khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, Hình Nhất Nặc lập tức ngạc nhiên mừng rỡ vẫy tay, không dám lên tiếng gây ồn ào.

 

“Xin chào, em gái tôi quên mang sách giáo khoa, tôi có thể mang vào không?”

 

Ôn Lương Diệu lên tiếng đề nghị cô giáo.

 

Cô giáo cũng không tỏ chút khó chịu nào, mà cười rạng rỡ: “Đương nhiên!”

 

Ôn Lương Diệu đích thân đi đến bên cạnh Hình Nhất Nặc, đưa cho cô cuốn sách giáo khoa, thuận tiện nói một câu: “Buỏi chiều, anh sẽ đón em.”

 

“Vâng ạ!”

 

Ôn Lương Diệu rời đi, mang theo trái tim thiếu nữ của tất cả các cô gái trong lớp, ngay cả cô giáo tiếng Anh cũng có chút thất lễ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của anh, mất vài giây mà vẫn không lấy lại được tinh thần.

 

Mà bên cạnh Hình Nhất Nặc, một cô gái mạnh dạn hỏi: “Nhất Nặc, cậu lấy đâu ra người anh đẹp trai thế? Không phải cậu chỉ có anh Hình Nhất Phàm và anh hai thôi sao? Anh ấy là ai?”

 

“Anh ấy là anh họ của mình.” Để chặn miệng những cô gái này, Hình Nhất Nặc hoảng sợ nhận Ôn Lương Diệu là anh họ.

 

“Trời ạ! Gen nhà cậu thật tốt! Anh họ cũng đẹp trai như vậy.”

 

“Hừm, im lặng, sao ồn ào thế? Không muốn học nữa à?” Cô giáo lập tức uy nghiêm ra lệnh, đồng thời, cũng nhìn tới Hình Nhất Nặc, trong lòng nghĩ, không biết anh họ của Hình Nhát Nặc có bạn gái chưa?

 

Ôn Lương Diệu là kiểu đàn ông khiến các cô gái trẻ đã nhìn tới thì không thể nào quên. Tuy còn trẻ nhưng anh có một khí chất trầm lặng, bình thản mà những chàng trai cùng tuổi không có được.

 

Không dễ gì đợi đến lúc tan học, Hình Nhất Nặc lập tức bị bao vây. Các bạn nữ cùng lớp hỏi cô mọi thứ về Ôn Lương Diệu, thậm chí còn hỏi anh có bạn gái chưa, sống ở đâu, số điện thoại là bao nhiêu và các phương thức liên lạc.

 

Hình Nhất Nặc bị hỏi đến đau đầu, cuối cùng cô lớn tiếng nói: “Đừng nghĩ tới nữa, anh ấy đã có bạn gái! Lại rất xinh đẹp!

 

Thiếu nữ nhỏ như các cậu anh ấy không thèm để ý đâu.”

 

Câu nói này khiến các cô gái khác lập tức lộ ra vẻ vô cùng thất vọng, người nhà họ Hình, ngoại trừ Hình Nhất Nặc còn gần gũi, Hình Nhất Phàm thì đơn giản chính là kiểu người cao không với tới.

 

Hình Nhất Nặc thấy yên tĩnh rồi, đắc ý cười. Ôn Lương Diệu làm gì có bạn gái?

 

Anh ấy vốn không có! Nhưng vì anh mà cô lại bị các bạn học nữ hâm mộ, ghen tị.

 

Buổi trưa, tan học, Lâm Tịnh, người bạn thân nhất của Hình Nhất Nặc kéo cô đến một nơi yên tĩnh: “Nhất Nặc, bức thư tình mà lần trước cậu viết cho Tiểu Mỹ thật là đặc sắc, tài hoa! Mình cũng muốn cậu viết một bức hộ mình! Có thể không? Xin cậu đấy.”

 

“Chẳng lẽ cậu thật sự động lòng với Thành Duệ rồi! Cần thận đấy! Nếu cô giáo biết, cậu sẽ thê thảm.”

 

“Chỉ là viết một bức thư tình để anh ấy biết tâm ý của mình, chứ mình cũng không làm gì!” Lâm Tịnh ngượng ngùng ngoắc ngoắc hai tay, lộ ra vẻ e thẹn, lúng túng của thiếu nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.