Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 182:




Chương 182:

 

Nặc Ôn Lệ Thâm nói với Hình Liệt Hàn: “Nếu cậu đưa Tiểu Nặc về, thì đưa Lương Diệu về cùng, tối nay tôi không về đấy đâu.”

 

“Được!” Hình Liệt Hàn đáp lại và nói với cậu nhóc đang ôm trong lòng: “Con có muốn cùng cha đưa cô đến nhà chú Ôn không?”

 

Hình Nhất Nặc vui vẻ: “Tiểu Hi, đi cùng Truy cập truyen.one đọc full nhé. với cô đi!”

 

“Mami, con có thể đi cùng cô không?” Cậu bé hỏi Đường Tư Vũ.

 

“Được rồi! Về nhà sớm là được.” Đường Tư Vũ không phản đối.

 

Lúc này, Hình Nhất Nặc nói với Tô Hi: “Chị Tô Hi, lát nữa em sẽ đưa giấy với bút cho chị. Chị cho em xin chữ ký được không?”

 

“Đương nhiên là được rồi.” Tô Hi cười.

 

“Vâng! Chờ em một lát, cặp sách của em để trên xe của anh hai.”

 

Đường Tư Vũ không ngờ Hình Nhất Nặc theo đuổi các ngôi sao, hơn nữa còn rất thích Tô Hi, Tô Hi cũng cảm thấy vinh dự khi có công chúa nhỏ nhà họ Hình làm fan của mình.

 

Thang máy dừng lại ở tầng 1. Đường Tư Vũ và Tô Hi bước ra trước, trong bãi đậu xe, ba chiếc xe cũng đỗ gần đó, Hình Nhất Nặc yêu cầu Hình Liệt Hàn mở khóa xe, cô bước vào và nhanh chóng tìm thấy một tờ giấy và cây bút.

 

Tô Hi cầm lấy và kê lên sườn xe kí tên cho cô ấy, tên cô ấy rất có chất thơ, còn vẽ cả trái tìm tình yêu, Hình Nhất Nặc nhận được chữ ký và ngay lập tức nhảy cẵng lên sung sướng: “Cảm ơn chị Tô Hi, sau này em có thể gặp chị không?”

 

“Tất nhiên có thể rồi.”

 

“Vâng! Tạm biệt hai chị.” Hình Nhất Nặc lich sự vẫy tay chào và bước đến xe của anh trai.

 

Xe của Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn ra trước, xe của Đường Tư Vũ chậm rãi lái ra sau.

 

Trong xe, Tô Hi đột nhiên thở ra, như thể thần kinh của cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

 

Đường Tư Vũ không khỏi bật cười: “Làm sao vậy? Ăn một bữa cơm mà như đi đánh trận không bằng.”

 

“Mệt mỏi!”

 

“Sao mà không phải cậu đi thanh toán nhỉ?” Đường Tư Vũ tò mò hỏi, bởi vì lúc cô rời đi, hình như cô đã nghe thấy Ôn Lệ Thâm cố ý ép cô ấy thanh toán.

 

Mà trên bàn, Ôn Lệ Thâm gọi nhiều món đắt tiền như vậy, như kiểu là có ý vậy.

 

“Vốn dĩ tớ muốn thanh toán đấy chứ!

 

Nhưng mà, ai biết Ôn Lệ Thâm lại đi tới, cướp lấy thẻ của tớ thôi thì không nói làm gì, còn không cho tớ thanh toán, nói bữa cơm này không tính.” Tô Hi cạn lời, cô muốn nhanh chóng mời anh bữa cơm để không phải gặp lại anh nữa.

 

Mỗi lần nhìn thấy anh, trong đầu cô tự động hiện lên cảnh tượng nóng bỏng đó, cô muốn mát trí nhớ luôn cho rồi.

 

Mặc dù tối nay anh mặc một bộ vest lịch lãm, với một thân hình đẹp trai tuấn tú, nhưng bộ dạng của anh khi không mặc đồ lại càng khiến cô nhớ mãi không thôi.

 

Đường Tư Vũ thương cảm nhìn cô: “Anh ấy không đối đầu với cậu đấy chứ?”

 

“Ai biết, tâm tư của anh ta thật khó nắm bắt.” Tô Hi mệt mỏi dựa vào ghê phụ.

 

Ngoài cửa sổ, màn đêm như trêu ngươi, gió chiều hiu hiu, tâm tư của cô như bị bao phủ bởi một lớp mờ mờ.

 

“Không ngờ tối nay Hình Liệt Hàn sẽ đưa anh ấy tới.”

 

“Thôi, tớ không trách cậu!” Nói xong, Tô Hi nheo mắt, suy đoán: “Người đàn ông này rốt cuộc là làm gì nhỉ? Anh ta có khí chất của người thành đạt, nhưng nếu anh ta là nhân vật có tiếng ở trong giới kinh doanh. Tớ nhất định phải biết chứ! “

 

Đường Tư Vũ tiếp lời: “Tớ cũng không biết.”

 

“Lần trước tớ nhìn thấy anh ta trong chương trình, đó là một buổi biểu diễn cao cấp. Anh ta không xuất hiện trên khán đài, nhưng anh ta có phòng nghỉ riêng!”

 

Đường Tư Vũ đoán: “Có thể anh ấy có một thân phận bí ẩn và quyền lực.”

 

“Tớ không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về anh ta trên Internet.”

 

Đường Tư Vũ không nhịn được mà cười thích thú: “Tuy nhiên, mặc dù anh ấy rất bí ẩn, nhưng có một sự thật được công nhận.”

 

“Là gì?”

 

“Đẹp trail”

 

“Cần cậu phải nói đấy! Hình Liệt Hàn đẹp trai hơn.” Tô Hi không chịu thừa nhận Ôn Lệ Thâm rất đẹp trai, nói xong Tô Hi ám muội nhìn cô: “Nói đi, cậu sống với anh ấy lâu như vậy, có xảy ra chuyện gì thú vị không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.