Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 141:




“Được thôi!” Đường Tư Vũ còn có thể nói không sao?

 

Bây giờ là cô đang cầu xin anh ta.

 

Nghe giọng anh ta có vẻ rất đắc trí.

 

Đường Tư Vũ hít nhẹ một hơi, chuyện này không phải vì người khác cô cũng không bao giờ cầu xin anh ta.

 

Nhưng ngoài anh ta ra thì đâu còn ai có quyền để xử lí chuyện đó, cứu cho tiền đồ của Kỳ Lương?

 

Đường Tư Vũ đi đến xe bên cạnh, mở cửa xe ra ngồi vào, thấy xe trợ lý riêng của Hình Liệt Hàn lái xe tới, anh ta tới để dọn nhà cho người đàn ông này, còn có quần áo được giặt khô của anh ta.

 

Bây giờ vẫn còn sớm nên Đường Tư Vũ vẫn thư thả lái xe đi. Cô bắt đầu nghĩ trưa nay nên đưa anh đi ăn ở đâu, người đàn ông này nhà hàng bình dân chắc chắn anh ta không đi, không chừng hôm nay cô sẽ mắt một khoản tiền lớn đây.

 

Đường Tư Vũ nghĩ một hồi rồi tìm ra một nhà hàng cao cấp ở gần công ty anh đặt một phòng riêng rồi cô mới lái xe về phía công ty anh.

 

Công ty người đàn ông này rất lớn, là cả một tòa nhà biểu tượng của thành phố.

 

Lần trước cô cũng đã từng vội vã đến một lần khi tới tìm con. Bây giờ đứng trước tòa nhà này, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà chọc trời khiến cỗ cô mỏi rời.

 

Đồng thời, cô cũng nhận thức được rằng người đàn ông này không phải là một người có tài năng bình thường, vì hàng ngày cô chỉ thấy biểu cảm vô kỷ luật, buông thả của anh. Nếu như anh không có khả năng thì sao lại có thể xây dựng lên một công ty lớn như này được?

 

Đường Tư Vũ bước vào đại sảnh rồi ngồi trên một chiếc ghế sofa bày sẵn ở đó. Cô lấy một cuốn tạp chí thị trường và một quyền lịch sử hình thành và phát triển tập đoàn Hình Thị, tập đoàn này đã đi đến đời thứ ba. Người nhà họ Hình hầu như đều thuộc gen di truyền làm trong giới kinh doanh, vì đã trải qua sáu đời, hơn nữa công ty ngày càng phát triển thịnh vượng.

 

Lật đến trang cuối cùng, bức ảnh của Hình Liệt Hàn không còn quy củ như ảnh của ông nội anh nữa, người đàn ông này ngồi trên chiếc ghế sofa vàng, quay lưng ngược lại với ánh sáng, khoác bộ vest đậm màu, ngũ quan rõ ràng và có chiều sâu, giống như một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp. Một nửa gương mặt anh tuấn hiện ra ngoài ánh sáng và một nửa ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt đen lạnh lùng hiện ra rõ nét vẻ hoang dã không kiềm chế lại được, cả người toát ra loại khí chất vương giả của một đế quốc kinh doanh.

 

Tim Đường Tư Vũ bỗng nhiên đập mạnh, xem ra người đàn ông này vẫn có sức hút.

 

Khoảng 11 giờ, điện thoại Đường Tư Vũ reo lên, cô cầm điện thoại lên xem, là Hình Liệt Hàn gọi tới.

 

Cô vội nghe máy: “Alol”

 

“Cô đâu rồi?”

 

“Tôi đang ngồi ở đại sảnh.”

 

“Lên phòng làm việc của tôi.”

 

“Bây giờ á?”

 

“ờ”

 

Đường Tư Vũ tắt điện thoại, tới bàn lễ tân hỏi lối đi. Quả nhiên cô có hẹn trước, một nhân viên tiếp tân dẫn cô lên, cô tiếp tân đó còn nhận ra cô, mừng rỡ hỏi: “Cô có phải là Đường tiểu thư không ạ? Lần trước tại buổi hòa nhạc của Diệp Du, người đánh đàn piano là cô đúng không?”

 

Đường Tư Vũ không ngờ rằng trên đường đi lại có người nhận ra mình, cô cười lớn: “Đúng, là tôi!”

 

“Cô đánh đàn hay quá, lại còn xinh đẹp nữa.

 

“Cảm ơn côi”

 

Cô tiếp tân không biết Đường Tư Vũ hôm nay tới gặp ai, cô ngưỡng mộ không ngớt.

 

Lẽ nào Đường tiểu thư này có quan hệ với sếp cô?

 

Thang máy vừa mở ra, Đường Tư Vũ liền chặn cô tiếp tân lại: “Không cần dẫn đường nữa đâu, tôi tự biết đi thế nào.

 

Cảm ơn cô nhiều.”

 

Nói xong, Đường Tư Vũ một mình bước về phía trước, dường như cô vẫn nhớ hướng đi tới phòng làm việc của Hình Liệt Hàn. Nhưng vừa bước được vài bước, một trợ lý tới hỏi cô, cô nói muốn tới gặp Hình Liệt Hàn, người trợ lý lập tức đưa cô tới phòng làm việc của Hình Liệt Hàn.

 

Cô trợ lí gõ cửa, một âm thanh từ trong phòng phát ra: “Mời vào!”

 

Cô trợ lý đẩy cửa mời Đường Tư Vũ vào.

 

Đường Tư Vũ vừa bước được vài bước thì thấy Hình Liệt Hàn một tay đút vào túi quần một tay đang cầm một ly café đứng trước cửa sổ, thân hình cường tráng cao lớn ấy khiến anh đứng ở độ cao này như mang khí chất của một bậc đế vương.

 

Đường Tư Vũ không lên tiếng nhưng Hình Liệt Hàn vẫn tự động quay đầu lại nhìn cô, tò mò nheo mày quan sát cô, hình như đang đánh giá một lượt, rốt cuộc vì chuyện gì mà cô lại đến cầu xin anh.

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.