Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 122:




“Ư! Tôi vẫn sợ sẽ lạnh. Sau khi sinh con trai, tôi ở cữ không tốt, nên đã lưu lại di chứng.” Những điều Đường Tư Vũ nói đúng là sự thật.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn sững sờ vài giây, anh nheo mắt nói: “Cô lên giường đi, tôi ngủ trên sô pha.”

 

“Không, tôi ngủ trên ghế sô pha.” Đường Tư Vũ thà ngủ trên ghế sô pha, chứ quyết không muốn ngủ trên giường của anh.

 

“Sao thế? Cô dám chê giường của tôi à? Đường Tư Vũ, tôi cho cô ngủ ở đấy là vinh hạnh của cô, mau đi ngủ đi.” Sắc mặt Hình Liệt Hàn lại không tốt rồi.

 

Đường Tư Vũ không nói nên lời, hình như sau khi ở cùng người đàn ông này, sắc mặt anh luôn đen lại. Anh trời sinh đã thích tức giận sao?

 

“Được rồi! Vậy thì tôi ngủ trên giường.” Đường Tư Vũ cũng không muốn cãi nhau với anh, Sau đó, nhớ đến điều gì, cô tò mò quay lại nhìn anh: “Sao anh lại muốn đưa tôi về nhà ăn tối?”

 

“Bởi vì người nhà tôi muốn gặp cô, chỉ là ăn tối thôi, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Hình Liệt Hàn nhướng mày đáp.

 

Đường Tư Vũ chớp chớp mắt, cô mới không nghĩ nhiều đâu, chỉ là cảm thấy tò mò thôi. Đột nhiên cô lại nghĩ đến một chuyện khác, nhìn sang người đàn ông đang ngồi trên sô pha hỏi: “Cho tôi hỏi lại, bức ảnh tôi và Kỳ Lương bị truyền trên mạng là do anh xóa à?”“

 

Nói đến vấn đề này, Hình Liệt Hàn hừ lạnh một tiếng: “Sao thế? Cô không muốn xóa à?”

 

“Không phải, xóa đi cũng tốt! Dù sao mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Lương cũng không phải như vậy.” Đường Tư Vũ lắc đầu.

 

Hình Liệt Hàn cười lạnh. Người phụ nữ này thật ngây thơ, cô không thích người đàn ông đó, cũng không chắc rằng người đàn ông đó không nhớ đến cô. Vì vậy, anh quyết định đóng băng Kỳ Lương đến cùng.

 

Hôm nay Đường Tư Vũ đã mệt lắm rồi, cô thật sự rất buồn ngủ. Nằm trên giường cuộn chăn bông lên, quấn như một con ve sầu con, rồi cô thoải mái ngủ thiếp đi.

 

Hình Liệt Hàn thực sự ngưỡng mộ người phụ nữ này, trong phòng của anh, cô vẫn có thể tự nhiên ngủ thiếp. Người phụ nữ này đúng là không tim không phổi.

 

Hình Liệt Hàn để lại một ngọn đèn mờ trên ghế sô pha trong phòng làm việc. Anh gối lên cánh tay nhắm mắt lại. Không biết tại sao, tim anh ấy dường như ổn định lạ thường, và cơn buồn ngủ cũng từ từ ập đến. Hiện tại dục vọng vừa rồi vẫn còn, nhưng đã bị nước lạnh dập tắt đi phần lớn rồi. Tuy nhiên, chỉ cần anh nghĩ về người phụ nữ trên giường, ham muốn của anh ta lại có thể lên đến đỉnh điểm bát cứ lúc nào.

 

Đường Tư Vũ đã ngủ thiếp đi, nhưng người bạn tốt của cô là Tô Hi thì không thể ngủ được nữa, cô đã tìm hiểu người đàn ông tên Ôn Lệ Thâm này trên mạng nhưng không có chút thông tin nào. Anh là ai? Anh có thân phận gì? Một người như anh ta không thể không có chút tin tức gì trên mạng, chỉ có một khả năng.

 

Đó là, người đàn ông này có bản lĩnh thông thiên, có thể xóa tất cả tin tức về anh ta trên Internet.

 

Bây giờ, cô đã có địa chỉ và tên của anh ta trong tay, sáng sớm ngày mai cô phải tìm anh rồi sau đó, để chuộc lỗi, cô sẽ mời anh ta ăn tối và mang viên ngọc về.

 

Tô Hi chỉ nghĩ ra cách xin lỗi là nghiêm túc xin lỗi anh. Cô nghĩ, người đàn ông đó không thiếu tiền, mua gì cũng không đáng để anh nhìn đến, nên cô quyết định mời anh đi ăn tối!

 

Tô Hi tự ép bản thân mình phải ngủ để 6 giờ sáng sớm ngày mai cô sẽ đến trước cổng nhà anh đợi. Lần này mát tiền đền trang sức thì vẫn có thể giải quyết, hưng chẳng may ai đó để lộ ra chuyện này thì danh tiếng của cô sẽ phải nhận một trận đả kích rất lớn.

 

Lỡ như ai đó viết lung tung rằng cô hối lộ thì sao? Vậy hình tượng mà cô xây dựng suốt mấy năm qua sẽ bị sụp đổ, thế nên vìhình ảnh của mình, cô nhất định phải mang được viên đá quý đó về, cùng lắm là bồi thường một chút chỉ phí sửa chữa, không chừng bên thương gia họ sẽ miễn phí cho cô.

 

Tô Hi nằm trên giường chỉ mong ngày mai mau tới.

 

Tô Hi mất ngủ đến hơn 3 giờ sáng, mơ mơ hồ hồ mới ngủ tới 6 giờ. Chuông báo thức vang lên đánh thức cô, cô với cánh tay tắt chuông, dự là lăn người ngủ tiếp nhưng bỗng nhiên đôi mắt cô mở ra, nhanh chóng quay đầu ôm chiếc đồng hồ nhìn một cái.

 

Cô vỗ trán, vẫn may không ngủ quên. Cô mau chóng dậy đánh răng rửa mặt, rồi thay một chiếc quần jeans cùng một cái áo phông ra ngoài.

 

Cô đã biết nơi ở của người đàn ông này, đó là nơi mà chỉ tập trung những người giàu có, quyền lực sinh sống ở phía Bắc thành phố. Hiển nhiên là người đàn ông này đang sống một mình trong một căn biệt thự. Tô Hi đạp chân ga, trong lúc tờ mờ sáng còn chưa có ai đi ngoài đường, cô lái chiếc xe BMW phi đi thật nhanh.

 

Khu trù phú phía Bắc, những lớp sương mù vẫn còn bao phủ, dưới ánh sáng tờ mờ tràn ngập không gian yên tĩnh.

 

Tô Hi đăng kí cần thận ở phòng bảo vệ, phải kiểm tra chứng minh thư mới có thể Vào khu vực này.

 

Cô nhanh chóng lái xe theo con đường mà bảo vệ vừa chỉ tay, cuối cùng cô cũng đến trước số nhà, cô ngắng đầu lên nhìnngắm căn biệt thự cực lớn nằm trên sườn núi, lớn tới mức cô phải thầm “Wow” lên một tiếng.

 

Quả nhiên không phải là người có tiền bình thường!

 

Thấy căn biệt thự được xây cao hơn chục mét so với mặt đất, giống như pháo đài trong không trung, với hàng bậc thềm to rộng, tường rào bao quanh có diện tích khoảng gần một nghìn mét vuông. Lúc này ngó lên nhìn mà cổ cô còn bị tê cứng lại.

 

Tô Hi nhìn đồng hồ, 7h30, giờ này cô có thể lên làm phiền anh ta được không?

 

Anh ta để lại cho cô ấn tượng vô cùng sâu sắc và tồi tệ. Nếu như lúc này cô làm phiền giấc ngủ của anh, anh nhất định sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.