Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 118:




Tô Hi đành quay trở lại đại sảnh, tinh thần uễ oải, tối nay cô thực sự rất mệt mỏi.

 

“Tô Hi, sao rồi? Nghe ngóng được anh ta là ai chưa?”

 

Tô Hi lắc lắc đầu: “Người ở đây ai cũng thần thần bí bí, không chịu nói cho tớ, xem ra tớ đành phải bồi thường thiệt hại cho nhãn hàng rồi.”

 

Quả nhiên, vừa lên xe bảo mẫu, nghe thấy việc cô làm mắt viên kim cương to kia, mọi người trong xe ai nấy đều thất kinh, Annie còn tức đến mức sắp ngắt.

 

“Chị Annie, chị Annie…” Có trợ lý vội vàng xoa ngực, bóp vai cho Annie: “Chị nguôi giận, chị nguôi giận.”

 

“Bảo tôi làm sao nguôi giận đây, là 20 triệu NDT đó tiểu thư à, em nói mất là mát àI Sao không mắt luôn cả người đi?”

 

Tô Hi cắn môi, mặt mày khổ sở nói: “Em xin lỗi mài Em không hề cố ý đâu, chuyện này xảy ra quá bất ngờ… Em còn chưa chuẩn bị kịpI”

 

“Chị Annie, nhìn là biết do ả Diệp Lạp Lạp kia cố ý hãm hại chị Tô Hi, chị không biết bây giờ ở trên mạng khắp nơi đều là ảnhcủa cô ta và chị Tô Hi trên thảm đỏ, mình cô ta đã chiếm 3⁄4 bức ảnh rồi! Buồn nôn chết mát.”

 

“Đừng có chen lời, quần áo hỏng thì không sao, nhưng bây giờ phải tính xem chuyện viên kim cương kia làm thế nàol Sớm mai đã phải đem trả cho người ta rồi, cũng không biết người ta có mua bảo hiểm hay không nữa.”

 

Đường Tư Vũ cũng toát mồ hôi thay cho Tô Hi, không ngờ buổi biểu diễn thời trang lần này lại xảy ra chuyện lớn đến như vậy.

 

Chỉ có Tô Hi biết, cô rõ ràng có thể đem viên kim cường về, người đàn ông kia lúc đầu cũng đồng ý cho cô lấy đi, là do côđen đủi gây chuyện, hơn nữa còn mạo phạm đến anh ta.

 

Tô Hi vỗ vỗ mặt, khuôn mặt nhỏ tinh tế tràn đầy vẻ phiền muộn, mà giờ trong đầu cô toàn là ánh mắt lạnh lùng khiến người ta chết cóng của anh ta. Còn có cái..cái từ nhỏ đến lớn đều nhìn thấy hết.

 

Liệu đêm nay cô có bị thức trắng đêm không?

 

Ánh đèn trong xe có chút tối tăm, mọi người đều không phát hiện ra gương mặt của Tô Hi đã dần trở nên đỏ ửng.

 

Được xe bảo mẫu đưa đến dưới căn hộ, Tô Hi và Đường Tư Vũ về nhà, Tô Hi thực sự mệt muốn chết, trên người khoác một chiếc áo khoác ngắn, còn lễ phục đêm nay cũng đã bị xe rách mắt rồi.

 

Tô Hi cởi áo khoác ngoài ra, cô cúi đầu xuống nhìn chiếc váy dạ hội hôm nay đã gây ra cho cô hai việc xui vẻo rồi trực tiếp cởi ra, dáng người tinh xảo tao nhã, dù chỉ mặc bikini không thôi cũng vô cùng xinh đẹp, Đường Tư Vũ và cô thân nhau đến mức hoàn toàn không để ý đến mấy cái này.

 

“Hi Hi, tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói cho tớ biết đi!”

 

Tô Hi không dám nói với người quản lý chuyện này, lúc này, cô cởi quần áo xong liền kể toàn bộ cho Đường Tư Vũ nghe.

 

Đường Tư Vũ nghe xong cằm muốn rớt xuống: “Hôm nay cậu đã nhào vào người anh ta hai lần? Còn…còn cởi cả khăn tắm trên eo anh ta xuống? Lúc đó anh ta không mặc gì đúng không?”

 

“Vừa tắm xong đi ra, cậu nghĩ anh ta có thể mặc gì? Tớ ngược lại cũng muốn anh ta mặc cái gì đó vào ý.” Tô Hi dở khóc dở cười.

 

“Hừm… có lẽ không mặc gì đâu!” Nói xong, mặt Đường Tư Vũ cũng có chút ngại ngùng: “Nói như vậy là cậu…cậu nhìn thấy hết rồi?”

 

“Tớ cũng đâu có muốn nhìn đâu! Ai muốn nhìn chỗ đó của anh ta… OMGI Tớ không muốn sống nữa….” Tô Hi như muốn ngất đi.

 

“Được rồi, chúng ta đều trưởng thành cả rồi, loại chuyện này mặc dù rất ngượng ngùng nhưng dù sao cũng đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể bình tĩnh nghênh đón thôi. Kể từ sau khi sinh con, phương diện này tớ cũng nghĩ thoáng hơn trước.”

 

Đường Tư Vũ an ủi.

 

“Xong đời rồi, 20 triệu NDT không phải là con số nhỏ… Ai đó hãy nói cho tớ biết người đàn ông đó là ai đi!” Tô Hi cũng rất xót tiền! Tự nhiên mắt trắng 20 triệu NDTI Đường Tư Vũ nhìn bạn mình khổ sở, trong đầu cô liền hiện ra một bóng hình, Hình Liệt Hàn, với thân phận của anh ta, không chừng có thể điều tra ra người đàn ông này là ai.

 

“Cậu vừa mới nói phòng nghỉ của anh ta là bao nhiêu?” Đường Tư Vũ hỏi xác nhận.

 

“4034.” Tô Hi thổi phù phù lên trán, trong lòng hết sức phiền muộn, con số này cô đã khắc ghi trong đầu!

 

Đường Tư Vũ cầm điện thoại lên đi vào phòng khách, gọi vào số điện thoại của Hình Liệt Hàn.

 

“Alol” Giọng nói trầm tháp lãnh đạm ở đầu dây bên kia vang lên.

 

“Hình Liệt Hàn, tôi nhờ anh giúp tôi một chuyện được không?”

 

“Giúp cũng được tôi, đổi lại tôi được cái gì?” Giọng nói của Hình Liệt Hàn vô cùng gian tà.

 

Đường Tư Vũ cắn cắn môi nói: “Chỉ là nhờ anh tìm giúp một người, anh muốn cái gì thì cứ nói!”

 

“Trừ phi cô hứa với tôi không gặp Mộ Phi nữa.” Hình Liệt Hàn lập tức đưa ra yêu cầu.

 

Đường Tư Vũ thở dài: “Tôi và anh ta không có gì cả, anh ta sống ở tầng trên, ngắng đầu không gặp cúi đầu sẽ gặp, điều này có thể tôi không làm được, đổi sang cái khác đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.