Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 14: Chương 14





Lúc xế trưa, một nhà sáu miệng Tô lão nhị ngồi vào bàn cơm ngay cửa gian phòng ăn cơm.Bọn nhỏ đói bụng ăn nhanh, ăn xong đều gác đũa đi ra, Tô Nguyệt Hòa cùng cha mẹ vừa trò chuyện vừa ăn, ăn chậm rãi.Tô Vận Xương là một con mọt sách, cả đời này sống cũng khá hồ đồ.

Lúc ông còn trẻ, xưa nay không lên kế hoạch, ông không giống có chủ kiến như vợ, nhưng ông lại ghét bỏ vợ không có học thức, cũng không muốn nghe vợ chỉ huy, cho nên sống ngơ ngơ ngác ngác.Mấy năm nay, nhìn thấy đám con gái lớn lên, ông cũng giống như đã trưởng thành, bắt đầu sầu lo, bắt đầu trù tính cho con gái.Cho nên, ông ủng hộ mấy đứa con gái đi học, học xong cấp hai học cấp ba, đây là gia đình độc nhất ở đại đội Nhạn Nam.Đáng tiếc con gái thứ hai không biết cố gắng, vả cho ông một cái thật mạnh.Con gái thứ hai - Tô Nguyệt Miêu nhỏ hơn Tô Nguyệt Hòa một tuổi, còn chưa học xong lớp 10 đã lén lút yêu đương với giáo viên, cuối cùng làm lớn bụng, không thể không nghỉ học gả cho giáo viên của mình mới xem như kết thúc.Vứt hết mặt mũi nhà lão Tô bọn họ.Vì thế, Tô Vận Xương tức điên lên, hờn dỗi nói sẽ không tiếp tục quan tâm chuyện của đám con gái trong nhà nữa.Ông thật đúng là nói được thì làm được, hiện tại em ba em tư muốn học trung học hay không, ông đều mặc kệ.Lúc này mới cho cả nhà Tô lão tam hi vọng, cho rằng sau khi lão nhị về hưu sẽ nhường công việc cho cháu trai tới thế chân.Trang Thuận Lan liếc mắt nhìn chồng, nói khẽ: "Tôi và Đại Muội Nhi nhìn trúng một chỗ, ở dưới chân Tiểu Bài Lĩnh, đỉnh núi nhà họ Tô mình, chúng tôi muốn năm nay xây nhà."Liên quan tới chuyện xây nhà, Trang Thuận Lan đã nói rất nhiều năm, Tô Vận Xương hàng năm đều thoái thác: "Vừa trả xong nợ cho đội sản xuất, nào có tiền xây nhà?""Nợ của Đội sản xuất đa số đều là tôi trả bằng tiền chăn heo, lại không dùng bao nhiêu tiền của ông.
Ông thành thật nói đi, trong tay ông rốt cuộc có bao nhiêu tiền?""Hàng năm không phải đều đưa tiền cho bà hay sao?" Tô Vận Xương thấy vợ giận tái mặt, ông suy nghĩ một chút, mới nói: "Có gần hai trăm đồng tiền, là chuẩn bị cho Đại Muội Nhi dùng kết hôn.
Hiện tại phải kén rể, ít nhất phải chuẩn bị hai ba trăm lận.""Kén rể phải bỏ tiền, kén rể cũng cần phòng ở! Bình thường ông không trở về còn đỡ, ông trở về, người cả một nhà này làm sao ở?" Trang Thuận Lan ăn bánh huyết heo, nói: "Ông nghĩ cách thu hết nợ bên ngoài lại đi, nền nhà tôi và bọn nhỏ sẽ lái máy móc lên, tiền ông phải nghĩ cách, tôi đã tìm người tính qua, gạch, ngói, gỗ, xi măng, vôi và nhân công, sáu gian phòng, tám trăm đồng tiền là được, trong tay của tôi cũng còn có một chút, phần còn lại ông nghĩ biện pháp đi."Tô Vận Xương nhìn ra được, Trang Thuận Lan lần này là nghiêm túc, hơn nữa vợ nói rất có lý, con gái đều gả ra ngoài, phòng nhà họ miễn cưỡng chen thì có thể ở được, nhưng kén rể thì khác, về sau còn có cháu trai cháu gái, ở nông thôn không nhà không được.Anh cả ông nghèo như vậy, cũng còn nghĩ cách xây ba gian nhà ngói ở bên cạnh cơ mà.Trang Thuận Lan lại nói: "Chuồng heo còn có một con heo, lúc sau tết bán đi, sang năm lại nuôi hai con, cũng không cần trả nợ cho đội sản xuất, nhiều ít có thể tiết kiệm được chút tiền."Tô Nguyệt Hòa bên này cũng có thể bán củ khoai tích cóp ít tiền, nhưng cô không xác định mình có thể tích cóp được bao nhiêu, quan trọng nhất chính là, việc xây nhà này phải để cho cha cô chịu trách nhiệm, cô nói: "Cha, cha cũng không thể để cho một mình mẹ con lo chuyện này được."Con gái nói câu này đâm vào lòng Tô Vận Xương một cái.

Ở trong lòng con gái, có lẽ ông đúng là không phải một người cha tẫn trách.Ông buông bát đũa xuống, hỏi: "Chừng nào thì bắt đầu xây?"Trang Thuận Lan: "Phải xem Tô Hòa lúc nào kết hôn, nếu như năm nay có thể quyết định, sang năm kết hôn, vậy đầu năm nay liền phải xây xong.
Chờ lúa thu hoạch xong, làm gì cũng phải bắt đầu xây.

Không có tiền thì có thể mượn."Tô Vận Xương biết vợ nói là âm lịch, ông đã đáp ứng: "Để tôi suy nghĩ biện pháp một chút.""Còn có nền nhà, chính chúng ta đi đào, ông đi nói với ông nội bọn nhỏ một tiếng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.