Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 11: Chương 11





Bà phân phó em ba: "Cầm cho ông nội con 2 cái, cho nhà bác cả 2 cái, nhà chú ba 2 cái."Em ba đang quét rác nhỏ giọng kháng nghị: "Còn lại 4 cái, nhà chúng ta cũng không đủ ăn, một người không được chia một cái.""Còn thiếu phần con hả? Trong ngăn kéo còn có một bao, hôm qua dì Xuân Mi của con đem tới.
Mau đi đi."Em ba cáo già, cô ấy lắc đầu: "Tối nay chờ lúc nhà họ ăn cơm đông đủ con sẽ đem đi, miễn cho có người về sau lại làm bộ không biết nhà chúng ta đưa bánh Trung thu cho bọn họ.

Lúc sau tết, chú ba chính là như vậy.
Ghét muốn chết."Trang Thuận Lan cũng nghe theo em ba sắp xếp, dù sao bà cũng rất ghét cái dáng vẻ được lợi còn khoe mẽ kia của Tô lão tam.Trang Thuận Lan đi vào phòng bếp, bà xốc cái nắp nhìn thấy chân giò heo đang được ướp gia vị trong chậu tráng men, lập tức tâm tình trở nên rất tốt: "Cái giò heo lớn thật."Tô Nguyệt Hòa cười phụ họa: "Huyện thành cầm về, giống thịt heo tốt.

Mẹ, giữa trưa liền ăn vằn thắn và bánh huyết heo nha?"Tập tục Trung thu chỗ bọn họ là ăn cơm tối đoàn viên, giữa trưa có thể đối phó qua loa."Được đó, bé tư nhóm lửa lò lên đi, để mẹ nấu vằn thắn."*Buổi sáng đổ một cơn mưa nhỏ, lúc này mặt trời cực gắt.Cửa lớn quân doanh Nhạn Bắc mở ra, một cỗ xe Jeep đi vào.Lương Chính Phong dừng xe xong, anh đưa chìa khóa cho Lưu Thắng Lợi đi cùng cầm đi trả, anh không có về ký túc xá mà là trực tiếp đến nhà chị họ Vạn Tú Mẫn ăn cơm.Nói chính xác là chị họ phía ngoại, mẹ anh và cha Vạn Tú Mẫn là anh em họ bên nhà nội.Nhưng trong mắt anh, Vạn Tú Mẫn không khác gì chị gái ruột.Khu gia quyến là từng dãy nhà gạch ngói có sân nhỏ, tiến vào một cái viện khu Đông, trong viện có một cây lê già, bên cạnh tường viện dưới cây trồng bí đỏ, mướp hương và một số hoa cỏ linh tinh.Trong phòng truyền đến tiếng đùa giỡn, anh đẩy cửa đi vào, một trái bóng da trực tiếp đập tới, Lương Chính Phong cao gần bằng cửa ra vào chỉ khẽ vươn tay liền chộp quả bóng da vào trên tay."Cậu!""Mẹ, cậu trở về rồi!"Hai đứa bé trai, một đứa tám tuổi, một đứa sáu tuổi, chính là thời điểm bướng bỉnh nhất.Lương Chính Phong mỗi tay dắt một đứa, anh ném quả bóng da cứ như làm ảo thuật, lúc thì bên trái, lúc thì bên phải, chọc hai anh em xoay quanh.Vạn Tú Mẫn từ phòng bếp nhô đầu ra, "Làm sao lại một mình em trở về? Anh rể em đâu?"Lương Chính Phong ném trái bóng cho đứa bé trai nhỏ hơn: "Anh trai còn đang báo cáo công việc với lãnh đạo."Vạn Tú Mẫn nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Trung thu cũng không để cho người ta ăn lễ ngon miệng."Trong phòng bếp đang hầm thịt, Vạn Tú Mẫn vừa gói sủi cảo, cô ấy lau tay đi ra."Em trở về thật đúng lúc, chị Khâu tìm tư liệu của mấy nữ đồng chí đã đến lúc lập gia đình, hôm nay thừa dịp được nghỉ, cùng nhau giải quyết vấn đề nan giải của các em đi.
Chị nói với chị Khâu, nhất định phải xếp em ở phía trước."Lương Chính Phong đang muốn nói chuyện, bị chị anh trực tiếp cắt ngang: "Hôm nay em đừng có nói với chị không muốn tìm đối tượng nữa, em không kết hôn, không sinh con, mẹ em ở trên trời..."Nói nói, Vạn Tú Mẫn lấy ra át chủ bài, nhiều năm như vậy, cô ấy đều không dám nhắc đến mẹ anh ở trước mặt anh.Nhắc đến mẹ, trong ánh mắt màu xám của Lương Chính Phong có chút ảm đạm, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, anh cười nói: "Em nghe chị sắp xếp là được chứ gì."Lương Chính Phong năm nay hai mươi tám tuổi, dáng dấp cao ráo đẹp trai, tuấn lãng vô cùng, muốn cao có cao, muốn tướng mạo có tướng mạo.Vạn Tú Mẫn đối với em trai nhà mình vô cùng tin tưởng, chỉ cần đưa điều kiện của anh ra, không cần mồi nhử, lưỡi câu thẳng cũng có thể câu được nàng dâu."Nghe chị là được rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.