Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 2: Cô gái nhỏ - Lâm Nhược Khê




“Này.....này anh gì ơi.!!!”- Giọng nói trong trẻo vừa lạ vừa hơi quen quen vang lên.
Dương Tuấn Vũ quay lại “À..Ồ, cô bé tiếp viên. Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói chân thành mang theo tia cảm kích: “Cảm ơn anh đã nói giúp em”
“À. Không có gì đâu. Mọi người cũng không cố ý, chỉ là hoảng loạn quá thôi. Em không cần để ý đâu. Máy bay đang rung lắc sao em còn cố đi ra đây vậy, đi giày cao gót nữa, ngã thì sao”
“Phì.! Còn gì để nuối tiếc nữa đâu anh. Em tới đây để làm nốt việc cuối cùng em cảm thấy còn nợ cuộc sống này.”- Cô gái thở dài, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai mắt sáng lên: “Nhìn anh có vẻ đau buồn quá, có thể chia sẻ với em không?.. À. Nếu anh ngại thì thôi. Em xin lỗi.”
“Cũng đau buồn mãi thành quen rồi, chỉ nhớ lại chút chuyện cũ thôi em. Không cần phải xin lỗi anh đâu. Ừm.. Thì.. Hôm nay là ngày cưới của bạn gái cũ của anh. Bọn anh yêu nhau được hơn 8 năm rồi, nhưng mà anh là đứa thất bại, không thể đem đến hạnh phúc cho cô ấy. Nên cô ấy rời bỏ anh. Cũng đúng thôi. Nếu theo anh chắc cô ấy sẽ khổ cả đời mất. Ài.”- Dương Tuấn Vũ thở dài.
“ Chắc chị ấy sẽ hối tiếc vì bỏ qua người đàn ông tốt như anh đấy.” Cô bé vuốt vuốt cái cằm nhỏ ra vẻ cao nhân, cười hì hì.
“ Anh có gì mà tốt chứ. Cô bé đã biết anh là người thế nào đâu?”
“ Không cần tiếp xúc nhiều em cũng có thể khẳng định là như vậy. Em chắc chắn.” Cô bé mắt long lanh, nhăn cặp mi cong, nói đầy tự tin.
“Ờ, em kiếm đâu ra thứ gì mà tự tin thế?”
“ Thì là lúc vừa rồi đó. Lúc mọi người ai cũng hoang mang, sợ hãi chỉ biết nghĩ cho bản thân và đổ lỗi cho người khác thì anh lại đứng ra bảo vệ em. Lúc sắp xong đời rồi, ai thèm để ý đến người không thân quen chứ.”
“Chuyện đó à. Bởi vì xưa nay anh luôn thẳng thắn, có gì nói vậy thôi. Anh thấy không nên dồn mọi sự tức giận vào một cô gái nhỏ đang tuyệt vọng, mà bản thân cô ấy cũng không hề có lỗi.”
“ Lý là như vậy nhưng chẳng có ai nghĩ tới đâu anh. Dù sao cũng cảm ơn anh. Cho em ra đi được thanh thản.” Cô bé mắt cụp xuống, mang theo nỗi buồn sâu kín, rồi lại thở ra một hơi dài làm người ta thấy thật nhẹ nhõm, cảm giác được giải thoát. Hắn nhìn cô với ánh mắt kì quái: “Một cô gái còn trẻ đẹp như vậy sao có vẻ chán ghét cuộc sống thế chứ?”
Hắn hỏi cô: “ Sao trông em có vẻ nhẹ nhõm vậy?”
“Ừm. Thì em cũng chẳng còn điều gì để tiếc nuối nữa rồi... Mà kể cho anh cũng chẳng sao. Bố em trước đây làm một chức quan lớn ở Hà Đô, cả nhà em chuyển từ Vĩnh Hà tới Hà Đô sống.
Trước bố làm chức bí thư huyện, gia đình còn nhiều khó khăn nhưng cả nhà sống rất hạnh phúc, em với anh trai cũng học tốt, bố mẹ thường xuyên nói cười.
Nhưng từ ngày đó lên Hà Đô, bố bận công tác nhiều hơn, mẹ thì làm công ty nhà nước nên cũng chuyển sang nhà máy dệt với cấp bậc tương đương nhưng lượng công việc cũng nhiều lên. Gần như cả nhà chỉ có tuần 1-2 làn ngồi ăn cơm đầy đủ mọi người. Em cũng nghĩ là bố mẹ đều bận công việc nên cũng cố gắng học thật tốt để bố mẹ bớt phải lo lắng.
Rồi có một ngày, lúc sinh nhật mẹ 38 tuổi, hôm đấy bố cũng không nhớ, từ lúc lên Hà Đô 5 năm chưa 1 ngày bố nhớ sinh nhật mẹ, và hôm đấy lại lặp lại. Trước chiếc bánh sinh nhật, mẹ em khóc nhiều lắm, em cũng chỉ biết an ủi mẹ là bố bận công việc nên chắc chuẩn bị quà cho mẹ rồi. Em định gọi điện cho bố để nhắc nhở bố như bao lần, thì khi gọi điện thoại, đầu kia nghe máy là giọng của một cô gái. Cô tahỏi em là ai, sao lại gọi vào điện thoại của chồng cô ta.
Em giật mình, không nghe được tiếp cô ta nói gì, chỉ biết khóc, em cố xem lại xem có phải mình gọi nhầm số không nhưng mà đúng là số của bố em mà. Rồi em nghe thấy trong điện thoại có tiếng hỏi của bố em: “Điện thoại của anh à. Ai gọi đấy em?” Cô ta nói: “Vâng, nhưng chắc nhầm số.” “À. Thế thì cúp máy sao em còn nói nhiều thế làm gì. Tranh thủ làm việc nên làm đi thôi.” Rồi em nghe thấy những âm thanh kinh tởm đó vang lên. Em tắt điện thoại rồi ngồi khóc. Lúc đấy em đã nghĩ là mẹ đã biết chuyện này rồi, nên gần đây bố rất hiếm khi về nhà. Nói chuyện với mẹ cũng lạnh nhạt. Mẹ em cũng gầy đi trông thấy.
Ngày hôm sau, em đi học về, thấy bố mẹ cãi nhau lớn lắm, em núp ở ngoài nghe, thấy bố quát mắng mẹ không ra gì, rồi còn tát mẹ em mạnh lắm.. huhu.. em thật vô dụng, đáng lẽ em lên chạy vào đánh ông ta chứ. Nhưng em lại không dám làm gì, chỉ biết đứng đấy, nhìn mẹ em ôm mặt khóc, chạy ra ngoài đường, rồi...rồi... có chiếc xe tải chạy qua, mẹ em không để ý, xe........huhu...”-Cô bé khóc lớn. Hắn cảm thấy lòng mình cũng quặn lại, lấy tay lau nước mắt còn chảy dài trên khuân mặt xinh xắn ấy. Rồi nói:
“Em lúc đấy còn nhỏ, chuyện đấy sao trách em được, phải cô bé nào cũng lúng túng, hoảng sợ như em thôi. Thôi, không cần nói cho anh nghe chuyện buồn nữa đâu. Xin lỗi lại làm em nhớ lại chuyện cũ.”
“Hức..Không sao đâu anh, cũng không còn gì nữa rồi. Ngày lễ tang của mẹ, ông ta cũng không có đến, tất cả mọi công việc đều là người nhà nội ngoại làm, mọi người chỉ biết được lý do ông ta đi công tác xa không về kịp. Em hận ông ta lắm.
Rồi sau này, ông ta có tới xin lỗi em, và mong em đừng nói chuyện này với anh trai em, hắn chỉ muốn có người nối dõi cài gia sản và bè cánh của hắn. Em đã hoàn toàn cạn kiệt tình cảm từ sau lời xin lỗi ấy. Ông ta chỉ coi em là con ngốc thôi. Ông ta không biết em đã chứng kiến mẹ mình còn sống sờ sờ trước mắt rồi sau đó chỉ vài giây đã chết thảm. Em hận ông ta. Em không nói với ông ta bất cứ lời nào.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, em đã học đại học Hàng Không Hà Đô, rồi làm tiếp viên, em chỉ muốn bay xa chỗ ấy, cách xa ông ta để làm em bớt ghê tởm con người ấy. Cuối cùng thì hôm nay em cũng sắp được gặp mẹ rồi. Em thấy vui lắm. Không còn áp lực gì cả. Thật là nhẹ nhõm.”- Cô bé sụt sịt, quệt mũi rồi cười hì hì. Trông cô thật vui vẻ.
“Một người con gái đáng yêu như vậy nhưng cuộc sống của cô ấy thật tàn khốc. Có một gia đình hạnh phúc, lớn lên ấm no, không phải suy nghĩ gì về cuộc sống. Một cô bé thật trong sáng, nhưng rồi phải gặp sự tan vỡ của gia đình, người mẹ cô ấy yêu thương cũng bất ngờ xa cách trong đau đớn. Đã vậy cô ấy còn phải tận mắt nhìn thấy người thân mất đi đầy máu như vậy thì quả thật ông trời tàn nhẫn. Nhưng cô bé vẫn kiên cường, vẫn cố tỏ ra vui tươi, thật không dễ dàng. Ài. Cuộc sống thật nhiều nỗi bất hạnh ha.” - Dương Tuấn Vũ buồn bã thở dài.
“ Cô bé tên gì nhỉ? Nói chuyện nãy giờ anh còn chưa biết tên em.?”
“Em tên Lâm Nhược Khê, Nhược trong nhẹ nhàng, Khê là dòng suối, Nhược Khê là dòng suối nhỏ. Hì. Hì. Còn anh đẹp trai tên gì? Có người yêu như anh thật tốt nha.”
“Cô bé lại trêu anh. Anh tên Dương Tuấn Vũ. Nghĩa như mặt chữ. Rất có khí phách đúng không nhóc?”
“Hứ, Anh hơn em có mấy tuổi thôi nhé. Em không còn là cô nhóc từ lâu rồi. Em là Nhược Khê.”- Lâm Nhược Khê dứ dứ nắm tay nhỏ uy hiếp.
“ Hì. ừm. Đúng là lớn thật.”- Dương Tuấn Vũ nhìn xuống đôi bánh bao của ai đó.
“Á. Anh thật xấu xa.”- Lâm Nhược Khê hai tay che ngực.
“Á..aaa.” Máy tay rung lắc mạnh, Lâm Nhược Khê ngã nhào vào người Dương Tuấn Vũ. Hắn nhanh tay giữ chặt lấy cô, kéo xuống ngồi bên cạnh. Ghế bay của anh còn một người khách đi cùng nhưng chỉ nhìn thấy người trung niên đi cùng lúc máy bay mới cất cánh, sau đó hắn đi đâu mất. Giờ kéo cô xuống bên cạnh mới nghĩ tới. Chợt một mùi thơm dịu dàng len lỏi vào mũi, hắn định thần lại thấy Lâm Nhược Khê đang đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào mình, nơi tay truyền xuống cảm giác mềm mềm, ấm ấm. “ **, trước khi chết lại còn chiếm tiện nghi của người ta nữa chứ. Khốn thật.”. Nghĩ thoáng qua hắn mới, rụt tay lại, mặt tỉnh bơ như không biết. “Da mặt phải dày chút nha. Coi như chuyện như chưa bắt đầu.”
“Có sao không em? Không bị va vào đâu chứ?”- Hắn chột dạ hỏi.
“ Không...không sao đâu anh. May mà anh kịp kéo em lại nên không ngã.”- Cô ấp úng nói, mặt không khỏi càng đỏ lên, thầm nghĩ “ Hắn thật không biết vừa chạm vào đâu? Mình lại nghĩ gì nữa chứ. ” Nghĩ tới lại càng đỏ mặt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.